“Em chán ghét anh hay thích anh thế?” Giang Ninh tiếp tục đuổi theo.
“Thích mà” “Thích hay là yêu thế?” “Yêu yêu yêu! Yêu anh lắm” Lâm Vũ Chân mím chặt môi, cảm giác ở bên cạnh có một người đàn ông mạnh mẽ bảo vệ mình, cảm giác này thật sự tuyệt vời.
Cô không sợ và không cần phải sợ bất cứ điều gì cả.
Giang Ninh chính là bến cảng của cô, anh sẽ giúp cô che mưa chắn gió, chắn sóng gió bão bùng. Nhìn thấy tâm trạng của Lâm Vũ Chân thoải mái trở lại, Giang Ninh liền mỉm cười.
Anh vươn tay ra, cầm lấy tay của Lâm Vũ Chân, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, hai người không nói lời nào và cũng không cần nói thêm một lời nào cả.
Sau khi trở về nhà, Lâm Vũ Chân trở về phòng nghỉ ngơi.
Giằng co một buổi chiều, buổi tối lại bị việc này khiến cho tâm trạng có chút chán nản, thật sự cô hơi mệt mỏi một chút.
Giang Ninh đắp kín chăn cho cô, ngắm nghía khuôn mặt của Lâm Vũ Chân, vẻ mặt của cô thật sự dịu dàng.
“Anh vẫn luôn tốt bụng như vậy, cho dù công ty đó không bị chúng ta mua lại, anh sẽ không quan tâm chuyện này được sao?” Anh đưa tay vén những lọn tóc trên trán của Lâm Vũ Chân.
“Em yên tâm. Anh sẽ giúp em bảo vệ những người mà em muốn bảo vệ và anh sẽ giúp em hoàn thành bất cứ điều gì mà em muốn”.
Muốn tiền Lâm Vũ Chân ngủ rất say, lông mi dài khẽ run run, cũng không biết có nghe thấy lời mà Giang Ninh nói không.
Một đêm không nói lời nào.
Buổi sáng tỉnh lại, Lâm Vũ Chân liền bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị xuất phát.
Chuyện công ty khai thác mỏ ở khu vực Đại Tây Bắc vẫn luôn vướng mắc ở trong lòng cô. Nếu không giải quyết chuyện này thì trong lòng cô khó mà yên tâm được.
Dưới tầng, Giang Ninh đang ăn sáng, giơ ngón tay cái lên khen ngợi Tô Mai.