“Tổng phụ trách, cậu sao còn đích thân tới?”
“Tôi đến kiểm tra vụ án của Diêm Khải Văn.” Giang Nghĩa đi thẳng vào vấn đề.
Dưới sự dẫn dắt của Tạ Mạnh Trí, một nhóm người đi vào văn phòng của cục cảnh sát.
Tạ Mạnh Trí cầm tài liệu liên quan tới vụ của Diêm Khải Văn ra.
“Tổng phụ trách, đồ mà cậu muốn đều ở đây.”
“Ừ.”
Giang Nghĩa cầm lật từng trang, thông tin có được không có gì khác biệt so với trước đó, hiện nay không có chứng cứ đầy đủ để xác định người chết là Diêm Khải Văn.
Anh nói: “Thi thể vẫn chưa giải phẫu nhỉ?”
“Chưa.”
“Ừm, dẫn tôi đi xem.”
Tạ Mạnh Trí có hơi ngạc nhiên: “Không thích hợp đâu? Thi thể đó vừa thối vừa bẩn, làm cậu ghê tởm thì không hay.”
Giang Nghĩa trừng mắt với anh ta: “Tôi trông yếu đuối như vậy?”
“Không, thuộc hạ không phải có ý này.”
“Dẫn tôi qua đó!”
“Tôi hiểu rồi.”
Tạ Mạnh Trí không dám nói nhảm nữa, dẫn Giang Nghĩa đến phòng để xác, kêu người lấy thi thể của người chết Diêm Khải Văn từ trong tủ xác để trên bàn để xác.
Nhiệt độ trong cả căn phòng rất thấp, trước khi Tạ Mạnh Trí đi vào mặc khá ít nên có hơi run.
“Bao tay.” Giang Nghĩa nói.
“Ở đây.”
Tạ Mạnh Trí đưa một đôi bao tay.