Rầm! Đùng!
Trận đại chiến lại lần nữa sục sôi.
Phản công, khí thế ngút trời.
Vốn tưởng rằng sẽ là một bữa tiệc máu nhưng lại xảy ra quá nhiều biến cố khiến người của Thị Huyết Điện bị đánh tới mức trở tay không kịp.
Rất nhiều tên chưa kịp tế gọi binh khí đã bị đại quân của Nhân Hoàng và Viêm Hoàng thôn tính.
Phụt! Phụt! Phụt!
Trong đám người, Diệp Thành như con mãnh thú, chân bước trên tinh hà, thôn tính từng bóng người, Đại La Thần Đỉnh lơ lửng trên đầu tiêu diệt từng tu sĩ, bá long đao trong tay giết hại từng sinh mệnh.
Cả đoạn đường sát phạt khiến con đường hắn đi qua nhuốm đầy máu tươi, hắn giống như mũi đao sáng loáng cứ thế đâm vào tim kẻ địch.
Aaaaa!
Tiếng hét chói tai vang lên, Tiểu Linh Oa cũng đại triển thần uy.
Cớ thể nhỏ bé của hắn chỉ bằng nắm tay nhưng khả năng len lỏi lại vô cùng nhanh chóng, giống như một đạo lưu quang vậy.
Vả lại tên này cũng vô cùng đê tiện, không hề đối đầu trực diện mà toàn đánh theo cách rất hạ đẳng, nó chui vào đũng quần kẻ địch và cứ thế tung chưởng đánh vào “cậu nhỏ” của người ta. Cảm giác thật đau đớn.
“Đừng chỉ đâm đầu vào đánh, thu gom bảo bối đi”, Diệp Thành sát phạt lên phía trước, một đao chém vào một kẻ mạnh khác của Thị Huyết Điện, sau đó hắn lập tức lấy đi túi đựng đồ trong tay áo tên này.
“Ta hiểu rồi, hi hi hi”, Tiểu Linh Oa cũng không cho mình nhàn rỗi, nó lập tức đi theo Diệp Thành, chỉ cần Diệp Thành diệt được một tên là nó lập tức xông lên, không quan tâm xem đó là thứ gì, cứ thế nhét vào người.
Phụt!
