– Ta đi ra xem một chút, các ngươi ở lại chỗ này.
Hắn vận chuyển nguyên lực, cả người ba ba rung động, thân thể biến hình, gạt Thủy Nhạn Ngọc ra đi tới trước mặt, cẩn thận xuất động.
Thủy Nhạn Ngọc cắn môi, không cần soi gương, nàng cũng biết khuôn mặt của mình khẳng định đỏ kinh người, bởi vì nàng cảm giác được từng đợt nhiệt khí, như muốn thiêu cháy cả người vậy.
Mình… mình cư nhiên dễ dàng tha thứ tên kia khinh bạc, hơn nữa còn có chút thích thú, thực sự là quá xấu hổ!
– Ra đi, Ma Viên đã đi.
Thanh âm của Lăng Hàn từ bên ngoài truyền tới.
Hồ Phỉ Vân đẩy Thủy Nhạn Ngọc một cái, lúc này Thủy Nhạn Ngọc mới tỉnh hồn, cất bước tiến tới.
Ra khỏi sơn động, nàng vùi đầu rất sâu, căn bản không dám nhìn Lăng Hàn.
– Thủy tỷ tỷ làm sao vậy?
Hồ Phỉ Vân hỏi.
– Ở trong động lâu, cổ mỏi mà thôi.
Lăng Hàn thuận miệng nói.
Hồ Phỉ Vân cũng không nghi ngờ, vội vàng nói với Thủy Nhạn Ngọc:
– Thủy tỷ tỷ, có mỏi lắm không?
Thủy Nhạn Ngọc ngẩng đầu lên, hung hăng trừng Lăng Hàn, tiếp đó mới nói với Hồ Phỉ Vân:
– Ta không sao.
– Thật tốt quá!
Hồ Phỉ Vân vỗ tay nói.
Cửu Quận Vương này thật đúng là thiện lương, chỉ là ở võ đạo giới, còn trong vòng xoáy quyền lực, nàng thiện lương như vậy chỉ chiêu tới tai hoạ cho mình! Hoàn hảo, có Loạn Tinh nữ hoàng che gió che mưa, hẳn không ai dám có ý đồ với nàng.
– Chúng ta tiếp tục tiến tới.
Bọn họ phán đoán một chút, lại đi về phía Hỏa Diễm Quật.
Hai ngày sau, bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, Hồ Phỉ Vân được nuông chiều từ bé, căn bản không chịu khổ nổi.
Lăng Hàn nổi lửa làm cơm, sau khi tiến nhập bí cảnh, hắn vẫn không có thời gian luyện hóa linh nhục, bằng không tu Cửu Long Phách Thể Thuật đến Thần cảnh, lực lượng của hắn còn có thể đề thăng một đoạn, có hi vọng đạt đến lực lượng phá ngũ tinh.
Lôi Động Cửu Thiên, Huyền Nguyên Tam Thức đều không có tăng, bởi vì đó chỉ là dùng nguyên lực thôi phát, nhưng uy năng của tiễn thức chung cực lại có thể đề thăng một đoạn, có hi vọng để hắn chính diện đánh với thiên tài thất tinh một trận.
Ăn cơm xong, bọn họ quyết định nghĩ ngơi và hồi phục ba canh giờ, khôi phục trạng thái tới điều kiện tốt nhất lại hành động.
Lăng Hàn kéo Thủy Nhạn Ngọc đi tới một góc trong rừng.
Từ sau “sự kiện” trong sơn động, bọn họ còn không có nói qua câu nào.
– Ngươi đến tột cùng muốn thế nào?
Thủy Nhạn Ngọc nhìn chằm chằm Lăng Hàn.
– Cái gì thế nào?
Lăng Hàn cười nói.
– Không nên giả bộ hồ đồ, ngươi nhiều lần khinh bạc với ta, bảo ta làm sao gặp người?
Nàng có vẻ rất tức giận.
Lăng Hàn không khỏi cười nói:
– Coi ngươi là thê tử của ta a!
Khuôn mặt của Thủy Nhạn Ngọc đỏ lên, hai chữ thê tử chọt trúng điểm yếu hại của nàng, để khí thế của nàng thoáng cái mất hết. Nàng nghễnh gáy ngọc, kiêu ngạo nói:
– Đừng quên, chúng ta chỉ là tình lữ giả mà thôi.
– Nói giỡn, ta chưa bao giờ làm loại chuyện ngu ngốc ấy!
Lăng Hàn cười nói,
– Ngươi là vợ ta, không chạy thoát được.
– Ngươi nghĩ ta sẽ khuất phục sao?
Thủy Nhạn Ngọc có vẻ rất ngoan cường.
Lăng Hàn đưa tay về phía trước nhấn một cái, để nàng tựa ở trên một cây đại thụ nói:
– Ngươi cứ nói đi?
Khuôn mặt của Thủy Nhạn Ngọc nhịn không được đỏ lên nói:
– Ngươi lưu manh này, không nên động thủ động cước được không?
Lăng Hàn cười hắc hắc nói:
– Ngươi là vợ ta, động thủ động cước với ngươi là trách nhiệm của ta.
—————