“Anh Lâm, cuối cùng thì anh cũng đến rồi!” Nữ thư ký lo lắng thấp giọng nói.
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Dương bối rồi hỏi.
“Máy ngày nay chủ tịch đều ở trong phòng làm việc, nếu như anh còn không tới nữa, e rằng cô ấy sắp chuyển cả giường đến văn phòng rồi!”, Nữ thư ký lo lắng nói.
“Sao lại thế?” Lâm Dương kinh ngạc.
“Còn không phải vì Cao Lam kia sao!”
“Cao Lam? Anh ta thế nào?”
“Anh ta ngày nào cũng đến quấy rầy chủ tịch, hôm trước cắm nến, hôm qua tặng hoa, muốn chủ tịch cháp nhận anh ta, nhưng chủ tịch không có chút hứng thú gì với anh ta, anh Lâm, anh nhanh nghĩ cách đuổi anh chàng phiền phức này đi đi!”
Lâm Dương nghe vậy, im lặng một chút, sau đó lắc đầu nói: “Cô cứ trực tiếp kêu bảo vệ đuổi anh ta đi là được rồi, dù sao Tiểu Nhan cũng sẽ không chấp nhận anh ta, cô không cần phải lo lắng.
”
“Chuyện này … anh Lâm, dù sao chủ tịch cũng là vợ anh!
Ông không muốn nghĩ cách sao?”
Lâm Dương lắc đầu một cách chua chát.
Vợ ư?
Chẳng qua chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
“Tôi đi xem thử.
”
Nói xong, liền đi về phía văn phòng của Tô Nhan.
Tuy nhiên, ngay khi vừa đến gần văn phòng, đã nghe thấy tiếng vĩ cầm du dương.
Sau đó liền nhìn thấy Cao Lam trong bộ vest ôm bó hoa hồng đỏ đứng ở cửa văn phòng, bên cạnh còn có một ban nhạc vĩ càm đang chơi bản nhạc trữ tình.
“Tiểu Nhan, em chính là vằng trăng sáng trên bầu trời, còn anh là ngôi sao.
Mỗi một ngôi sao đều tượng trưng cho tình yêu của anh dành cho em, bầu trời đầy sao này, em chỉ cần ngẳng đầu lên là có thể nhìn thấy được…”
Cao Lam đẩy thâm tình nói, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, mở nó ra, một chiếc nhẫn kim cương óng ánh xuắt hiện trong hộp.
“Tiểu Nhan, xin hãy chấp nhận tình yêu nhỏ bé này của anh…”
Nói xong, liền quỳ một gối tỏ tình với Tô Nhan.
Thật cảm động làm sao.
Thật lãng mạn làm sao!
Cao Lam này e là không chờ đợi được nữa, trực tiếp Bá Vương giương cung, dùng phương thức thẳng thắn trong sáng nhất để cầu xin tình yêu.
Chỉ là anh ta dường như đã có chút sai lầm rồi.