“Không quen mà làm thế này được à?” Lần này, giọng nói của anh có chút tức giận, cũng mang theo âm thanh khàn khàn kỳ lạ.
Đây là những chuyện mà khi hai người họ là vợ chồng đã từng làm, mà không phải chỉ làm một lần, vậy mà cô lại nói không
quen biết anh.
Không quen anh có thể hôn cô sao? Không quen anh có thể gần gũi cô sao? Không quen anh có thể cắn cô, chạm vào cô sao?
Không quen mà anh lại có thể không ngừng ham muốn cô đến vậy ư?
“Anh, anh buông em ra đã…” Thân thể Tô Khiết càng lúc càng cứng đờ, cô cảm giác hành động của Nguyễn Hạo Thần càng ngày càng tùy tiện, càng điên cuồng.
“Không buông, em không quen anh cơ mà? Vậy anh để cho em làm quen cho kỹ, để em cả đời này cũng không thể quên anh…” Nguyễn Hạo Thần càng dùng lực đè cô xuống, động tác tay cũng theo đó mà càng hư hỏng hơn.
Anh chắc chắn sẽ khiến cô cả đời này không quên nổi. Đảm bảo cô sẽ không bao giờ nói ra câu không quen biết anh nữa!
Cơ thể cứng đờ của Tô Khiết vô thức run rẩy, trái tim cũng khẽ rung theo, hai người họ kết hôn ba tháng, cô hiểu Nguyễn Hạo Thần, việc anh muốn làm chắc chắn không ai có thể ngăn cản được.
Bây giờ Nguyễn Hạo Thần rất nguy hiểm, cũng rất đáng sợ, hơn nữa tối nay anh còn uống cả rượu.
Nhưng may mắn là anh chỉ uống một chút, ông vừa mới ra viện không thể uống rượu nên không thể uống cùng anh, Tô Trung Dung và Tô Chí Long thì anh chẳng thèm để tâm tới.
Chút rượu đó là anh cố ý uống, vì như vậy anh có thể tìm lý do để Tô Khiết đưa anh về.
Vậy nên bây giờ Tô Khiết không phản ứng quá nhiều, cũng không cảm thấy đau đầu.
Bây giờ cô càng tỉnh táo, thì mới càng kinh sợ.
Khi kết hôn với anh, cô còn có thể nói với bản thân đây là chuyện bình thường giữa hai vợ chồng, nhưng bây giờ cô và anh đã ly hôn rồi.
Về mặt này Tô Khiết cực kỳ giữ mình, nếu đã ly hôn rồi mà còn phát sinh chuyện này, cô sẽ có cảm giác không thể chấp nhận nổi.