“Thảo nào ngươi lại biết bí thuật Nhất Khí Hoá Tam Thanh, ở Đại Sở này có lẽ ngoài Huyền Linh Chi Thể thì cũng chỉ Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông biết bí thuật này. Thảo nào ngươi lại có chân hoả màu vàng, thì ra ngươi là Đan Thánh”.
“Theo tin tình báo thì ngươi đã chết lâu rồi mà”, Hồng Trần Tuyết nheo mắt nhìn Diệp Thành.
Hồng Trần Tuyết cũng không ngờ Diệp Thành đánh bại Huyền Linh Chi Thể bất bại trong truyền thuyết, Đan Thánh và Tần Vũ hiện đang nổi danh khắp Đại Sở lại là một người, nực cười là Nhân Hoàng của họ cũng bị che mắt.
“Đúng, ngươi đã chết rồi, ngay cả thân thể cũng bị trộm mất, sao ngươi sống sót được vậy?”, Chung Giang cũng nhìn Diệp Thành với vẻ ngờ vực, càng lúc ông càng không thể hiểu nổi hắn.
“Ta sống sót thế nào đương nhiên là tự có cách của ta”, Diệp Thành chỉ mỉm cười trước sự ngờ vực của hai người.
Hắn nói xong thì truyền tiên hoả và thiên lôi vào cơ thể Hồng Trần Tuyết: “Tiền bối hãy tĩnh tâm, ta giúp người chữa trị”.
Mặc dù trong lòng vô cùng thắc mắc nhưng Hồng Trần Tuyết vẫn nhắm mắt lại.
Diệp Thành hít một hơi thật sâu, một lúc làm hai việc, tiên hoả phụ trách luyện hoá độc tính của Thực Cốt Đan trong cơ thể Hồng Trần Tuyết, còn thiên lôi phụ trách chữa lành vết sẹo do Bạo Linh Đan để lại.
Dưới sự tác động từ hai phía, đau đớn cũng tăng lên gấp đôi.
Dù Hồng Trần Tuyết ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng trên mặt cũng hiện vẻ đau đớn.
Chung Giang ở bên cạnh thấy Hồng Trần Tuyết đau đớn như thế cũng muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Có lẽ biết Hồng Trần Tuyết đang đau nên Diệp Thành cố ý tìm một chủ đề, hắn cười bảo: “Tiền bối, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu, chi bằng sau trận đại chiến, hay là người về lại Viêm Hoàng đi”.