“Cửu U tỷ, Mục Trần đại ca đến tột cùng là đang làm cái gì a?” Mặc Linh lặng lẽ nghi hoặc lên tiếng.
Cửu U cười khổ lắc đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc, Viễn Cổ Luyện Thể Tháp tuy khó xông xáo, nhưng đối với Mục Trần sẽ không đến mức bị vây ở tầng thứ nhất đến mức khó có thể nhúc nhích.
Tình huống như vậy hẳn là có nguyên nhân khác, chẳng lẽ vừa mới bắt đầu, hắn đã bị các cường giả giác vây công?
Ý niệm chỉ thoáng qua liền gạt bỏ, trong chín người, trừ Tông Đằng cùng với Lôi Nha tộc, những người khác đối với Cửu U Tước tộc không có ác ý, mà hai người kia thì chưa đủ tuổi để đem Mục Trần bức đến tình trạng chật vật như vậy, trong khi Mặc Phong còn ở một bên.
“Mục Trần… Ngươi đến tột cùng đang làm cái gì?” Cửu U mắt hướng về tháp, tay ngọc nhẹ nhàng nắm chặt, thì thào tự nói.
…
Sa mạc cát vàng mênh mông, ánh sáng đỏ liên tục phủ xuống, bao phủ cả không gian không thể tránh né.
Sàn sạt.
Không gian tĩnh mịch vang đến tiếng bước chân rất nhỏ, một đạo nhân ảnh đang dùng một loại bộ pháp chậm chạp bước trên cát vàng.
Xuy xuy.
Mồ hôi như huyết thủy theo khuôn mặt Mục Trần chảy xuống, lúc chạm đất chỉ nghe xèo liền bốc hơi, làn da toàn thân Mục Trần đều có màu đỏ hồng, dưới nhiệt độ khủng bố, dường như huyết nhục toàn thân muốn phô bày ra hết.
Cảm giác đau đớn kịch liệt ăn mòn thần trí Mục Trần, làm cho hắn muốn hoa mắt ù tai.
Mặc cho cảm giác đau đớn không ngừng cuồn cuộn quét tới, bộ pháp của hắn vẫn chậm chạp mà kiên định như cũ, mặc cho huyết nhục bỏng rát, hắn y nguyên chưa từng dừng lại.
Hắn có thể cảm giác được, lúc ánh sáng đỏ kia khiến cơ thể hắn đau đớn kịch liệt, nhưng khi sự đau đớn đến cực hạn, huyết nhục trong cơ thể dần dần trở nên cường đại, dường như dần dần cơ thể hắn đang thôn phệ lấy ánh sáng đỏ kia.
Mỗi khi huyết nhục cắn nuốt một chút ánh sáng màu đỏ, một cỗ lực lượng khủng bố lặng yên hiện lên, huyết nhục đang cháy bỏng nóng rát bên trong lại có thêm 1 luồng sinh cơ lặng lẽ mà thành hình.
Ánh sáng đỏ mặc dù mang đến sự đau đớn kịch liệt, nhưng một khi thích ứng, thân thể sẽ đạt chỗ tốt mà ánh sáng đỏ mang theo.
“Quả nhiên là như thế à…”
Mục Trần run rẩy nắm chặt bàn tay, hắn cảm giác được sau cảm jác đau đớn kịch liệt, huyết nhục trong cơ thể ẩn chứa sinh cơ bừng bừng.
Ngắn ngủi nửa canh giờ, sự tăng cường của thân thể liền không kém việc luyện hóa một viên Huyết Linh Nê thai, sự tăng trưởng này khiến cho bất cứ ai cũng k thể khinh thường.
Chân Long hoa văn du động trước ngực càng thêm sinh động, sau lưng hai cánh của Chân Phượng hoa văn cũng triển khai thêm không ít, không chỉ thế, 2 đôi mắt của hoa văn Chân Long và Chân Phượng cũng hé mở ra thêm 1 phần.
Hết thảy biến hóa khiến cho Mục Trần 1 phen kinh hỉ, nhưng theo sự biến hóa, sự đau đớn lại càng phát mãnh liệt.
Nhưng Mục Trần không thèm để ý, hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa, sắc mặt thêm phần vui mừng, hắn cảm giác được, nhục thể của mình đang dần dần thích ứng ánh sáng màu đỏ kinh khủng kia, nếu tiếp tục xuống dưới, thật sự có khả năng trong Luyện Thể Tháp này, Long Phượng chân kinh sẽ đột phá đến tầng thứ hai, đến lúc đó, nhục thể của hắn sẽ mạnh đến trình độ hắn mong muốn.
Bất quá, theo sự thích ứng này, độ hấp thu ánh sáng đỏ liền trở nên chậm chạp, không bao lâu nữa, trong tầng 1 này, hắn sẽ cứ như dẫm trên đất bằng không chút trở ngại..
Mục Trần liếm đôi môi khô héo, không do dự nữa, mở ra bộ pháp, chậm chạp đi về phía trước, tùy ý cho cơ thể tiếp tục hấp thu ánh sáng đỏ.
…
Hắn cứ chậm chạp đi về phía trước, hắn không biết rằng ở ngoài tháp đang có rất nhiều âm thanh mỉa mai như đang xem kịch vui.
“Khanh khách, Cửu U, ta mỏi mắt mong chờ hơn nửa ngày, vẫn không có sự tình gì khiến ta kinh hãi a, cũng không đúng… Tên kia không phải bất động 1 chỗ, nửa canh giờ, hắn dùng tốc độ ốc sên chuyển dời một đoạn đường…” Liễu Thanh dịu dàng cười nói, thanh âm tràn đầy khoái ý.
“Cửu U Tước tộc mặc dù có điểm bổn sự, nhưng sự tình uổng phí danh ngạch như vậy liền có chút ít quá phận đi, phải biết rằng chúng ta ở đây không có thiếu chủng tộc mà danh ngạch kia muốn tranh cũng k được.”
Liễu Thanh ác độc, ý định hấp dẫn sự oán giận với Cửu U Tước tộc, lời vừa nói ra, lập tức có thêm một ít ánh mắt không cam lòng cùng ghen ghét nhìn hướng Cửu U, Mặc Linh.
Khuôn mặt băng hàn của Cửu U cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào màn sáng, trên đó có một điểm sáng vẫn chậm chạp đi về phía trước.
Loại cảm giác này chính là vô lực đuổi theo.
Ngay lúc đó, đôi mắt đẹp của Cửu U đột nhiên ngưng tụ, bởi vì nàng phát giác điểm sáng kia lúc này đã dừng lại.
“Mục Trần hắn… Là đi không nổi nữa sao?”
…
Sa mạc mênh mông, Mục Trần ngừng bước, hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng mặt trời đỏ hồng, khóe miệng nhấc lên một vòng đường cong nhàn nhạt.
“Tầng thứ nhất này, đã đầy đủ…”
Mục Trần tự nói, hắn hiện tại cảm giác được cơ thể huyết nhục đã hoàn toàn thích ứng đối với ánh sáng màu đỏ này, cảm giác đau đớn kịch liệt đã yếu bớt, cảm giác tăng cường của cơ thể cũng chậm chạp hẳn đi.
Tầng thứ nhất này, đối với việc rèn luyện cơ thể hắn đã là đến cực hạn.
“Đa tạ…”
Mục Trần duỗi cái lưng mệt mỏi, ánh sáng màu vàng kim bên ngoài cơ thể bắt đầu khởi động, làn da cháy rám liền phục hồi như cũ, ánh mắt nhìn về hướng xa xăm.
Hiện tại những người kia có lẽ đã sắp tiến nhập tầng thứ hai đi? vậy kế tiếp hắn liền đuổi theo những người đó a.
Tận cùng của cái sa mạc mênh mông này, một màng xích quang cực đại bao phủ xuống, như là 1 cái bình chướng tự nhiên, như là phân cắt lấy phiến thiên địa này.
Xích quang khổng lồ này hiển nhiên có nhiệt độ cực đoan đáng sợ, nhiệt độ tỏa ra, không gian lộ vẻ vặn vẹo không chịu nổi, tựa như muốn triệt để bị đốt hủy.
Xích quang sa mạc đối với phiến xích quang bình chướng so sánh, hiển nhiên là có chút tiểu vu gặp đại vu.
Trước màn xích quang lúc này có thêm mấy đạo nhân ảnh lăng không mà đứng, bọn hắn nhìn lên xích quang trước mặt, sắc mặt đều có chút khó coi.
“Cái này là bình chướng thông qua tầng thứ 2 à…”
Dẫn đầu chính là Tông Đằng, trong tay hắn là kim tán Kim Bằng giương cánh, bao phủ hơn phân nửa xích quang trên trời chiếu rọi, bất quá dù đã như thế, toàn thân hắn vẫn lộ ra làn da cực kỳ khô héo, sắc mặt cũng hiện vẻ đỏ thẫm không bình thường.