“Mẹ cũng rất nhớ Cổ Cổ, Cổ Cổ ở đó có ngoan không? Có gây phiền phức cho bố Trung và dì Linh không?”
“Không có, Cổ Cố rất ngoan ngoãn. “Vậy thì tốt, vậy chúng ta về thôi.”
Bọn họ đến nhà Ôn Thanh Vân ăn tối trước sau đó mới trở về chỗ ở của mình.
Ăn cơm xong Cố Gia Huy để Khương Tuấn lái xe đưa mọi người qua bên đó trước, anh và Ôn Thanh Vân vẫn còn vài chuyện cần xử lý. “Bên chỗ Kettering có động tĩnh gì không?”
“Nhắc đến cũng khéo, Lucia bị bà hai gia tộc Kettering chọc giận bỏ đi rồi. Hình như là đi đến đất nước khác bàn chuyện gì đó, tôi đoán chắc một tháng này sẽ không quay lại đâu, cũng coi như hữu tình vô hiểm. Xem ra hai người cậu không có chút duyên phận nào.”
“Năm năm trước tôi đã biết kết cục này rồi.” Cố Gia Huy lạnh nhạt nói. “Sao Ôn Mạc Ngôn không quay về cùng mọi người? Nói cái gì mà muốn tiếp tục học tập, có mà mượn danh nghĩa chuyện học thì có? Nó hăng hái như thế bao giờ chứ?”
“Cậu ấy…có khả năng là vì tình yêu Cố Gia Huy nói một cách kỳ dị.
“Con gái nhà ai vậy?” Ôn Thanh Vân gấp gáp hỏi tới.
Cố Gia Huy chỉ còn nước trình bày một cách đơn giản. Sau khi nghe xong, Ôn Thanh Vân không nén nổi sự sốt ruột: “Thắng em trai này của chị không có khuyết điểm gì ngoài việc mồm mép quá tệ, không giỏi nói chuyện với con gái. Sắp xếp xem mắt cho nó, không biết đã làm bao nhiêu cô gái tức giận bỏ đi. Chị còn tưởng rằng cả đời này có cử định côn đồ như vậy không ngờ rằng lại tự tìm được một cô.”
“Để bọn họ thuận theo tự nhiên phát triển thôi, chuyện tình cảm của nó thì chị không nhúng tay vào nữa, còn về việc nó có hai nhân cách chị cũng cảm thấy rất bất ngờ. Không nghĩ đến một người nho nhã yếu ớt như nó còn có một mặt nhân cách tiềm ẩn như thế.”
“Là tôi không tốt, không chăm sóc tốt cho Ôn Mạc Ngôn.”
“Nó cũng đâu còn là trẻ con nữa, biết bản thân mình đang làm gì, bây giờ không phải vẫn đang tốt lành đấy sao? Chị hy vọng lần sau nó quay về có thể dẫn theo một cô bạn gái, chứ không phải độc thân một mình! Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, cậu mau chóng về nghỉ ngơi đi, nếu không Hứa Minh Tâm cũng đợi đến sốt ruột rồi.”
Cố Gia Huy gật đầu, quay người rời đi.
