Cố Thanh Sơn không thể không thu liễm hơi thở, nằm ở trong chiếc hố đầy đá hỗn loạn.
Trong vùng đất hoang phía trước, chật kín những quái vật hoang cổ.
Bón chúng chen chúc nhau đứng kín cả vùng đất hoang, toàn bộ nhắm mắt lại như đang ngủ đông.
Xuyên qua những quái vật hoang cổ này nhìn đến chỗ sau trong vùng đất hoang, loáng thoáng có thể thấy kiến trúc khổng lồ mập mờ.
Có lẽ đó là thứ mà nhân tộc xưa đã dựng lên.
Đáng tiếc toàn bộ vùng đất hoang đều là quái vật.
Hoàn toàn không cách nào đi lại an toàn.
Cố Thanh Sơn im lặng trong chốc lát, nhặt một khối ma thạch từ dưới đất lên, dùng sức ném vào vùng đất hoang.
Ma thạch không bay được bao lâu, liền bị một tàn ảnh đánh vỡ vụn.
Tàn ảnh ngừng lại giữa không trung.
Đây là một đầu lưỡi dài đườn, đến từ một con quái vật hoang cổ nào đó trên mặt đất.
Đó là một con ếch ba mắt khổng lồ.
“Oa!”
Nó phát ra một tiếng kêu chấn động bốn phía.
Chỉ một thoáng, rất nhiều quái vật hoang cổ tỉnh lại, cảnh giác nhìn xung quanh.
Vù vù!
Mấy trăm con quái vật hoang cổ từ dưới đất bay lên, không ngừng dò xét động tĩnh bốn phía.
Lúc này Cố Thanh Sơn đã sớm kích hoạt pháp trận ẩn náu, đồng thời dùng hết sức bắt quyết Liễm Tức.
… Có lẽ là thực lực những quái vật này không hề coi là mạnh, cho nên bọn chúng cũng không có phát hiện ra.
Những con quái vật trên không trung kia thu cánh lại, trở về chỗ cũ.
Bọn chúng đồng loạt nhắm mắt, lại rơi vào im lặng.
Cố Thanh Sơn lại chờ thêm lát nữa, đến khi tất cả khôi phục lại vẻ yên tĩnh, mới khẽ thở phào một hơi.
Khắp vùng đất hoang, đều là các loại quái vật không thể đếm xuể.
Điều này thật khó khăn.
Nhưng nếu muốn chém giết thành một đường máu, cũng không thực tế.
Lợi dụng sức mạnh của thần băng sương và giá rét, hoặc là phóng ra bảy trăm thanh phi kiếm, cũng có thể kinh động đến những quái vật cấp cao của nhất tộc hoang cổ, thậm chí là chúa tể hoang cổ.
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn lại có chút bội phục chúa tể hoang cổ.
Không hề sắp xếp tuần tra hay phòng ngự gì, trực tiếp dùng quái vật chất đầy vùng đất hoang, cứ như vậy ai còn có thể đi vào cái chỗ đó?
… Cho nên rốt cuộc phải đi như thế nào?
Cố Thanh Sơn rơi vào im lặng.
Bỗng nhiên, mặt bên cách hắn không xa, có một làn sóng linh lực loé lên rồi vụt tắt.
Chân mày Cố Thanh Sơn khẽ động.
Duy chỉ có nhân tộc mới có thể lợi dụng linh lực.
Nói cách khác, nơi này còn có những người khác!
Cố Thanh Sơn lập tức thu pháp trận lại, thuận tay bắt quyết một cái.
Hắn phóng ra một thuật pháp đơn giản nhất.
Quyết Khống Vật.
Nó khác với kiếm tu dùng tâm niệm để điều khiển phi kiếm, sự điều khiển đối với đồ vật không thể tinh tế đến mức vận chuyển linh lực vào binh khí một cách vô căn cứ, càng không thể nào liên tục phóng ra công kích với uy lực lớn.
Khi sử dụng quyết Khống Vật, tu sĩ chỉ đang dùng linh lực để di chuyển đồ vật.
Theo pháp quyết trên tay Cố Thanh Sơn, một khối ma thạch trên đất khẽ động đậy.
Cố Thanh Sơn lập tức buông tay ra.
Pháp quyết tản đi.
Làn sóng linh lực nhỏ bé chỉ tồn tại trong nháy mắt, ngay sau đó biến mất.
Phương xa đám quái vật hoang cổ không hề phát hiện.
Nhưng Cố Thanh Sơn cảm thấy làn sóng như vậy là đã đủ rồi.
… Nếu là sự tồn tại cấp bậc như đại tu sĩ của nhân tộc, nhất định sẽ phát hiện làn sóng linh lực của thuật pháp này.
Điều này đủ để chứng minh thân phận của mình chính là nhân tộc.
… Ở thời đại này, khi đối mặt với quái vật hoang cổ, nhân tộc vốn rất đoàn kết, cho nên chỉ cần chứng minh thân phận mình, sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Cố Thanh Sơn đứng trong hố đá, yên lặng chờ một hồi.
Chỉ trong chốc lát.
Trong Thần Niệm của hắn bỗng nhiên truyền tới một giọng nói: [Hoá ra là Triệu chưởng môn, xin chờ một chút.]
Giọng nói kia biến mất.
Rất nhanh, dưới đáy hố đá mà Cố Thanh Sơ đang ở khẽ lay động, lộ ra một cái lỗ thủng to.
Một lá bùa toả ra ánh sáng màu đỏ bay ra từ trong động, phát ra giọng của tu sĩ:
[Triệu huynh, nơi này không an toàn, đợi lát nữa khi thuỷ triều hỗn loạn bùng nổ, huynh sẽ bị quái vật phát hiện rất dễ dàng, mời qua đây đi cùng với bọn ta]Cố Thanh Sơn ôm quyền nói: “Đa tạ.”
Hắn không chút do dự nhảy vào động lớn, đi theo lá bùa bay nhanh về phái trước, cho đến khi tới một cái hang động.
Tại lối vào hang động, một tên tu sĩ tóc trắng đã sớm chờ ở đó.
Hắn thấy Cố Thanh Sơn xuất hiện ở trước mặt, cảm nhận được luồng linh lực trên người Cố Thanh Sơn, lúc này mới thật sự buông lỏng chút.
“Mau tới.”
Chờ Cố Thanh Sơn từ trong lối đi nhảy ra, ông lão tóc trắng lập tức thu lại lá bùa dẫn đường, hai tay hướng về hang bắt quyết.
Cái hang biến mất trong nháy mắt, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Cùng lúc đó, một giọng nói khác vang lên:
“Triệu chưởng môn, sao ngươi lại tới đây.”
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn.
Chỉ thấy sau lưng người lên tiếng đó có bảy thanh trường kiếm lặng lẽ hiện ra trong hư không.
Cung chủ Hoang Vân, Tạ Cô Hồng ở chỗ này.