Y thấy bản thân nếu như không được bổ sung đầy đủ, cảnh giới hiện tại sẽ có nguy cơ bị tụt dốc.
Nhận thấy được tình hình nguy cấp này, Thần Đồ cũng không nghĩ nhiều được nữa, ngày nọ, sau khi hấp thu hết thánh tinh được phát, cuối cùng y cũng không thể kiềm nén được sức mê hoặc của khối thánh tinh kia, bèn cầm lên.
Y vừa cầm vừa cẩn thận quan sát phản ứng của Dương Khai, nhưng kinh ngạc là đợi đến khi y hấp thu hết năng lượng trong khối thánh tinh đó đi, Dương Khai cũng không hề nhìn y lấy một cái, càng không vu oan hãm hại y như lần trước.
Hắn nhẹ lòng ra mặt, ngay lúc này, lại một khối thánh tinh khác bay tới.
Thần Đồ giơ tay ra đón lấy, vẻ mặt biến đổi, nói khẽ:
– Ngươi có ý gì?
– Chẳng có ý gì cả, dù sao thì thánh tinh của ta cũng không thể dùng hết.
Dương Khai nhún nhún vai.
Khóe miệng Thần Đồ co lại, cười lạnh nói:
– Cho dù ngươi cho ta, ta cũng sẽ không cảm kích ngươi đâu, bởi vì ta đã từng thua ngươi một lần, chúng ta coi như hòa.
– Nếu như ta muốn được cảm kích, thì ở cái nơi nhiều người như thế này, ta muốn cho bất cứ ai cũng được, đâu nhất thiết phải cho ngươi.
– Ngươi muốn gì?
Thần Đồ cảnh giác nhìn Dương Khai.
Một ngày bị rắn cắn, ba năm sợ dây thừng, trong lòng Thần Đồ vẫn không tin tưởng Dương Khai.
– Một đồng minh!Dương Khai khẽ quát nhẹ.
– Đồng minh?
Thần Đồ nheo mắt lại, xem xét xung quanh một hồi, chắc chắn không có ai chú ý bên này mới nói đầy hàm ý:
– Ý tưởng của ngươi thật phong phú đấy.
– Ngươi không có ý tưởng gì sao?
Thần Đồ cứng họng, giữ nguyên vẻ trầm mặc.
– Trước đây vu oan cho ngươi, là bởi ngươi quá ồn ào, ta không dây dưa gì với những người nhiều chuyện, nhưng giờ ta thấy xung quanh chỉ có ngươi coi như còn chút sức sống, ta không còn sự lựa chọn nào khác nữa.
– Vậy ta đây cũng vinh hạnh thật đấy.
Thần Đồ cười ha hả.
– Nhưng có cách chưa chắc đã có thể làm nên chuyện.
– Đi một bước tính một bước, cũng không thể ngồi khoanh tay chịu chết đúng không?
Hai con ngươi của Thần Đồ sáng rực, nhếch mép cười mỉm, im lặng mà bí hiểm, ánh mắt hắn sáng rực nhìn chằm chằm Dương Khai, nụ cười trên khuôn mặt vừa thu lại, một lần nữa trở nên nhố nhăng, khịt khịt mũi nói:
– Nếu như sau này mỗi ngày ngươi cho ta một khối thánh tinh, ân oán của chúng ta trước đây có thể được xóa bỏ.
– Được!
Dương Khai gật đầu hào phóng.
Thần Đồ cười ha hả:
– Tự nhiên ta thấy ngươi cũng thuận mắt đấy chứ.
Đoạn lặng lẽ nhét khối thánh tinh vừa nhận được vào trong ngực, định để mai kia lại dùng, với trình độ tu vi của y, mỗi ngày chỉ cần ba khối thánh tinh là có thể duy trì được sức lực, thế nhưng Kha Mông lại chỉ phát cho y hai khối, chính là bởi không muốn để y có tinh lực dồi dào lo cho những việc khác.
– Giới thiệu một lần nữa, ta là Thần Đồ.
– Dương Khai!
Hai người liếc nhìn nhau, hiểu ngầm cười một tiếng.
Bích Nhã đã ra ngoài thực hiện nhiệm vụ rồi, cũng không biết rốt cuộc lúc nào thì ả trở về, nhưng Dương Khai dự tính, một khi đợi được đến lúc cô ả trở về, vận rủi đó của hắn cũng sẽ đến, hắn nhất định phải làm gì đó trước khi Bích Nhã trở về.
Nhưng trong Động Lực thất, về cơ bản tất cả mọi người đều vô cùng suy yếu, đúng như theo lời Dương Khai, xung quanh hắn ngoại trừ Thần Đồ coi như là còn chút sức sống ra, thì những người khác hoàn toàn là những cái xác không hồn, e rằng đến hơi sức nói chuyện cùng hắn cũng chẳng có.
Hắn căn bản không dò hỏi được thông tin mình muốn từ chỗ những người đó.
Cho dù tính cách con người Thần Đồ này thế nào, có thể thành đại sự được hay không, bây giờ chỉ có y mới là người chọn lựa thích hợp nhất.
– Ngươi hiểu về con thuyền này được bao nhiêu?
Dương Khai lén phóng thần niệm, cùng trao đổi với Thần Đồ.
– Ngươi hiểu được bao nhiêu?
Thần Đồ hỏi lại.
– Ta chỉ biết ở nơi này có cao thủ Thánh Vương Cảnh trấn thủ, thuộc về một thế lực tên là Tử Tinh, còn những cái khác thì không rõ lắm.
– Vậy thì ta biết nhiều hơn ngươi đấy.
Thần Đồ cười hề hề.
– Bọn chúng không ngại dùng chiến hạm Thánh Vương cấp thượng phẩm đến nơi vực thẳm hỗn loạn đầy nguy hiểm này, đó là vì hai nữ nhân, hình như ở hai nữ nhân ấy có thứ gì đó mà bọn chúng cần.
– Hai nữ nhân đó ta đã gặp qua.
Dương Khai cắt lời y.
– Ngươi đã gặp qua?”
Hai mắt Thần Đồ tỏa sáng.
– Ừ, một người Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, một người Nhập Thánh tam tầng cảnh, là người của Kiếm Minh, họ có thể có thứ gì đáng để Tử Tinh dấy động can qua như thế?
– Ta cũng không biết nữa.
Vẻ mặt Thần Đồ cũng nghi hoặc.
– Mẹ nó, ta chỉ không cẩn thận đụng phải bọn chúng ở ngoài vực sâu hỗn loạn, liền bị bọn chúng túm vào làm khổ sai. Đợi lão tử ra ngoài, sớm muộn gì cũng có ngày phải hủy toàn bộ Tử Tinh.
Dương Khai kinh ngạc nhìn y
– Đây là chí nguyện cả đời của ta!
Thần Đồ nói thêm.
– Vậy còn những người khác ở đây thì sao?
– Có lẽ đều là thế lực đối địch với Tử Tinh, sau khi bị bắt được liền bị đẩy vào Động Lực thất, lao lực đến chết! Các thế lực đều như vậy, cho nên không được để bị bắt dễ dàng, nếu không thì kết cục sẽ rất thảm thương, như thế này vẫn tạm được, có người sau khi bị bắt sẽ bị đưa đến những nơi nguy hiểm khác để khai thác quặng, thu thập dược liệu… Cái cảm giác sống chết không cách nào nắm giữ được, như chỉ mành treo chuông đó mới đáng thương.
Vẻ mặt y thổn thức, dường như từng có trải nghiệm như vậy, khiến Dương Khai líu lưỡi mãi không nói nên lời.
Nói một hồi, lại nhìn Dương Khai một cách thông cảm:
– Chỉ có điều thảm thương nhất vẫn là ngươi, bị ả nữ nhân tên Bích Nhã đó khoái rồi, ha ha ha!
Y cười sung sướng trên sự đau khổ của người khác, Dương Khai liền á khẩu.