Đúng lúc này, anh đột nhiên biến mất tại chỗ.
Quan Trấn Hải ra đòn thất bại, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Quá chậm!”
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên sau lưng ông ta.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt kéo tới khiến toàn thân ông ta cứng ngắc.
Những người khác đã trợn trừng hai mắt.
Bọn họ thấy rõ ràng Quan Trấn Hải đã đấm vào người Dương Thanh, thế nhưng chỉ trong chớp mắt anh đã biến mất rồi xuất hiện sau lưng Quan Trấn Hải.
“Sao lại như vậy?”
Đám người Vương tộc họ Quan lẩm bẩm, vẻ mặt khó tin.
Tốc độ của Dương Thanh quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ không thể nhìn bằng mắt thường.
Thậm chí bọn họ còn nảy ra một suy nghĩ hoang đường, Dương Thanh có năng lực di chuyển tức thời.
Thế nhưng trên đời này làm gì có ai có thể di chuyển tức thời?
Nếu không phải di chuyển tức thời, làm sao Dương Thanh có thể xuất hiện sau lưng Quan Trấn Hải được?
Hai mắt Vũ Ninh cũng co rút lại.
Ông ta lại càng chắc chắn, thực lực của Dương Thanh sâu không lường được.
Ông ta đã là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ nhưng lại không chịu nổi một đòn của Dương Thanh.
Có thể tưởng tượng anh mạnh tới cỡ nào.
Ít nhất cũng phải là Vương Cảnh hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong.
Nhưng Vũ Ninh lại có cảm giác, rất có thể thực lực của Dương Thanh đã vượt qua cả Vương Cảnh đỉnh phong, tức là bước vào Thần Cảnh.
Trong năm Vương tộc của Chiêu Châu không có lấy một cao thủ Thần Cảnh.
Nếu đây là sự thật, chẳng phải một mình Dương Thanh cũng có thể tung hoành cả năm Vương tộc sao?
Nghĩ tới đây, Vũ Ninh bỗng thấy vô cùng kích động.
Xây dựng quan hệ với một cao thủ Thần Cảnh chính là sự trợ giúp lớn nhất của ông ta trong Hoàng tộc họ Vũ.
Mặc dù ông ta là người đứng đầu nhánh hai nhưng nếu được cao thủ Thần Cảnh ủng hộ, thậm chí ông ta sẽ có tư cách cạnh tranh vị trí người thừa kế Hoàng vị.
Điều này càng khiến ông ta thêm quyết tâm lấy lòng Dương Thanh.
“Bịch!”
Quan Trấn Hải bỗng nhiên quay người lại, đồng thời dùng hết sức bình sinh tung hai nắm đấm.
“Quá yếu!”
Một đấm của ông ta lại bị Dương Thanh hời hợt giơ tay đón được.
Dương Thanh vẫn bình thản như cũ, không hề di chuyển.
“Không!”
Quan Trấn Hải trợn trừng mắt, khó tin nói: “Không thể nào! Sao cậu có thể đón được một đòn dùng hết sức của tôi?”
Nếu nói đòn đầu tiên của ông ta đã quá khinh địch thì đòn lần này ông ta đã dùng toàn bộ sức lực của mình.
Ánh mắt nhìn Quan Trấn Hải vốn chỉ có chiến ý mãnh liệt, lúc này lại ngập tràn kính trọng.
Đây là sự kính trọng đối với cao thủ.
“Tôi thua rồi!”
Quan Trấn Hải bỗng thu tay về, lập tức cúi đầu nói: “Cậu Thanh dạy rất phải.
Là tôi ếch ngồi đáy giếng, tự cho mình là vô địch thiên hạ, kỳ thực chỉ là trò cười”.
Dứt lời, ông ta đưa mắt nhìn đám người Vương tộc họ Quan, cao giọng nói: “Từ giờ trở đi, tôi sẽ rút khỏi cuộc chiến tranh giành Vương vị, không đảm nhận Chấp Pháp đường nữa”.
“Sau này, tôi sẽ chỉ một lòng luyện võ, không liên quan đến quyền thế của Vương tộc!”
Lời nói của Quan Trấn Hải khiến tất cả đều kinh ngạc, đến cả Quan Hồng Nghị cũng bất ngờ: “Ông, ông thực sự muốn rút khỏi cuộc chiến tranh giành Vương vị sao?”
Quan Trấn Hải khinh thường nhìn ông ta: “Ông yên tâm, tôi đã nói vậy thì chắc chắn sẽ không tranh với ông nữa đâu”.
Nếu Quan Trấn Hải rút khỏi cuộc chiến tranh giành vương vị, cả Vương tộc họ Quan sẽ không còn ai có thể lung lay địa vị của Quan Hồng Nghị.
Thế nhưng Quan Hồng Nghị lại chẳng hề cảm thấy vui vẻ, còn thấy mỉa mai.
Chẳng lẽ thực sự giống như lời Dương Thanh nói, bọn họ chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi sao?
“Tiếp theo đến lượt ai?”
Dương Thanh lạnh nhạt hỏi Quan Hồng Nghị.
Lão già đứng sau lưng Quan Hồng Nghị chính là đại sư Vương sắp ra trận.
Thế nhưng lúc này, lão ta lại e sợ.
Tuy vừa rồi Quan Trấn Hải chỉ đánh ra hai đòn nhưng lại không thể làm gì Dương Thanh.
Đại sư Vương là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, vậy mà khi đối mặt với Dương Thanh lại muốn rút lui.
“Đại sư Vương!”
Quan Hồng Nghị nghiến răng nhìn lão ta.
Quan Trấn Hải đã thua, hiện giờ chỉ còn lại đại sư Vương.
Nếu đại sư Vương thua tiếp, ông ta sẽ bị phế bỏ cả hai cánh tay, còn phải bồi thường một trăm tỷ.
Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía đại sư Vương.
“Đại vương tử, đột nhiên tôi bị đau bụng, phải đi vệ sinh đã.
Cậu cho người khác ra đánh đi!”
Đại sư Vương chợt ôm bụng, vẻ mặt nhăn nhó nói.
Không ngờ lão ta lại ôm bụng bỏ chạy ngay trước mặt bao người.
– —————————.