Khi An Tử Yến đang định kết thúc cuộc gọi, Mạch Đinh lại nói: “Này, không dặn gì nữa à?”.
“Dặn cái gì?”.
“Tỷ như trên đường cẩn thận, chú ý đèn xanh đèn đỏ, đó là phép lịch sự tối thiểu đấy.”.
“Ừ, vậy cậu chú ý đừng để máu dây lên xe.”.
“An Tử Yến!! Cậu rủa tớ ——”.
An Tử Yến đã cúp điện thoại .
Mạch Đinh đạp xe hơn nửa tiếng đồng hồ mồ hôi mồ kê nhễ nhại mới đến nơi, thật sự là yếu ớt, không có xe thì đón xe bus hoặc bắt taxi mà về, lại còn sai mình đến đón. Kỳ thực Mạch Đinh à cậu hoàn toàn có thể không cần tới đón hắn nha .
An Tử Yến đang đứng đợi ở cửa công ty An Tố, hơn nữa không chỉ một mình hắn, còn có An Tố và một mỹ nữ lái xe thể thao đỗ trước mặt hắn. An Tố rất thích mang thằng em mình ra ngoài để khoe khoang, dù sao có một đứa em người gặp người thích cũng khiến cô nở mày nở mặt, tuy rằng tính cách của nó càng ngày càng vặn vẹo .
“Chị biết là em nhất định có thể giải quyết vấn đề, có điều…”.
“Chị thử dùng giọng điệu đó nói chuyện lần nữa xem?”.
“Cho chị mượn xe vài ngày nữa, xe chị bị hỏng rồi, sao em có thể nhẫn tâm để chị ruột mình đi bộ, được không a.” An Tố ở bên cạnh An Tử Yến cười đến mức cả người run rẩy .
Giọng điệu như Lâm Chí Linh từ trước tới nay chưa từng khiến An Tử Yến cảm động, đúng lúc ấy mỹ nữ đằng trước lên tiếng: “An Soái, hay là để tôi tiễn cậu một đoạn, gần nhà tôi có nhiều hoa mai nở mới nở rất đẹp.”.
“Không cần.”.
Cô gái kia vẫn chưa từ bỏ ý định: “Đừng ngượng, dù sao tôi cũng là đồng sự của chị cậu.”.
Mạch Đinh lao lực đạp xe đến gần nói với cô gái kia: “Cậu ấy không thích hoa mai đâu, chỉ thích hoa cúc thôi.” Có thể nói mấy lời hạ lưu như thế, cũng chỉ có mình Mạch Đinh đứng đắn này .
An Tố liếc mắt nhìn thằng em dâu chẳng mấy khi gặp: “Hoa cúc của cậu có gì hay mà thưởng thức, hơn nữa nở quanh năm suốt tháng.”.
Mạch Đinh bĩu môi với An Tố, không thèm đáp lời, đối với An Tố cậu vẫn hơi sợ, từ lúc An Tố lõa thể áp cậu trên giường, đã tạo thành bóng ma cả đời của Mạch Đinh .
An Tử Yến mặt nhăn mày nhíu, tận lực không để ý đến cuộc đối thoại khó nghe kia, tới trước mặt Mạch Đinh: “Sao chậm thế.”.
“Có thể tới đón cậu là tốt lắm rồi.”.
“Ngồi ra sau.”.
Mạch Đinh nhảy xuống xe, An Tử Yến cầm tay lái, chân giẫm lên bàn đạp, ngồi lên yên xe, Mạch Đinh ngồi phía sau, bắt lấy ống tay áo của An Tử Yến. Cô gái kia thấy một màn như vậy, có chút kỳ quái: “Thằng nhóc đó là ai?”.
Vấn đề này bình thường đều do người bên cạnh trả lời hộ, cho dù để An Tử Yến nói, hắn cũng sẽ nói kiểu như liên quan cái rắm gì đến cô. Nhưng lần này An Tố chưa kịp mở miệng, An Tử Yến đã lên tiếng trước .
“Thằng nhóc này tên là Mạch Đinh, của tôi.” Thản nhiên trả lời xong liền đạp xe đi mất, ánh mặt trời sắp lặn làm nền cho hai người, trong lòng Mạch Đinh dâng lên một loại cảm xúc, nói không nên lời nhưng chẳng thể giấu được. Chọt lưng An Tử Yến: “Ai là của cậu, không biết xấu hổ.”.
“Vậy cậu là của ai?”.
“Tớ chẳng của ai cả, tớ thuộc về quốc gia, trước đây tớ muốn đi lính, nhưng sức khỏe không cho phép, hiện tại chuẩn bị vào Đảng.”.
“Ừ, cậu muốn làm gì cũng được, tớ chỉ cần một thứ.”.
“Cái gì?”.
“Hoa cúc đừng cho nước nhà, để phần tớ từ từ thưởng thức.”.
“An Tử Yến!!” Mạch Đinh đập đầu lên lưng An Tử Yến, hung hăng cắn cho hắn một cái .
An Tử Yến đỗ lại trước một quán đồ nướng Hàn Quốc, Mạch Đinh mừng rỡ: “Sao cậu biết tớ muốn ăn.”.
“Cậu ngày nào chả nói hơn chục lần, không biết cũng khó.”.
“Đáng ghét, tớ cũng chỉ nói bừa vậy thôi, cậu còn là tưởng thật à.” Tươi cười khờ dại, trong lòng lại âm thầm nhảy nhót vì mưu kế của mình đã thành công .
An Tử Yến không nói gì cả, đi vào quán ăn, Mạch Đinh vội vàng đuổi theo, kéo tay An Tử Yến: “An Tử Yến, cậu là tốt nhất.”.
Tuy An Tử Yến vẫn diện vô biểu tình, nhưng chẳng có gì có thể sánh được một câu khẳng định này của người mình yêu, khiến người ta càng ấm áp và đắc ý .
Mạch Đinh oán giận tính tình bá đạo lớn lối thiếu gia của An Tử Yến, An Tử Yến cảm thấy Mạch Đinh rất lắm chuyện .
Nhưng cả hai chưa bao giờ thấy phiền phức, giữa một đống tật xấu, hai người vẫn kiêu ngạo, sủng nịch lẫn nhau .
An Tử Yến và Mạch Đinh, Mạch Đinh và An Tử Yến, cũng giống như các cặp tình nhân bình thường vì một vài việc vặt mà cãi nhau, sẽ vì một câu nói của đối phương mà cảm thấy ấm áp. Bọn họ cũng giống như bao người khác rơi vào lưới tình, nhưng vẫn rất đặc biệt, bọn họ sẽ không tách ra, cho dù phải ở bên nhau suốt kiếp, vĩnh viễn cũng không chán ghét nhau, đó là gì? Hình như là tình yêu, sau đó đem ủ, để tình yêu biến thành một thói quen .
Mạch Đinh đang đợi, kiên nhẫn mà đợi, đợi bên người An Tử Yến .
Hứa hẹn chính mình ưng thuận, để bản thân đến thực hiện đi .
Hãy chờ đấy, xem ai yêu ai lâu hơn .