“Đây là A Nhất! Còn kia là Hàn Băng, chủ mẫu của các ngươi!”
Tư Đồ Vũ Thiên đơn giản giới thiệu hai người, lại rất tự nhiên lấy thức ăn trong giỏ ra để lên bàn.
A Nhất ngước đầu nhìn lại Hàn Băng đang đứng thẳng tắp trong góc như có điều suy nghĩ.
Lần giao thủ vừa rồi, một mình nàng vừa chiến đấu vừa phải bảo vệ đứa bé vô dụng kia mà vẫn khiến bọn họ thương tích chật vật đến vậy đã chứng minh năng lực của nàng, điều này chẳng có gì phải suy xét nữa cả!
Nhưng đột nhiên lại xuất hiện một nữ nhân lạ mặt, hắn sợ rằng đây là âm mưu của thế lực đối đầu! Bất quá…
“Chủ mẫu, thuộc hạ là A Nhất. Sau này có việc gì xin hãy sai bảo.”
Hàn Băng cũng không thèm đả động, cũng chẳng trả lời hắn, tiến tới chiếc giường duy nhất nằm xuống, đắp kín chăn che hết cả người.
Tư Đồ Vũ Thiên hất tay cho hiệu cho A Nhất lui ra ngoài, hắn ngồi tại chỗ gắp vào bát mỗi thứ một ít, nhẹ nhàng đi đến cạnh giường ngồi xuống.
“Ăn uống gì đó một chút đi!”
Hàn Băng nhắm chặt mắt, yên tĩnh không động đậy. Tư Đồ Vũ Thiên lật tấm chăn ra, nhìn nữ tử giả chết trên giường cười.
“Nếu nàng không ăn, tiểu đệ của nàng sẽ bị nhịn đói.”
Hàn Băng nghe vậy mở mắt ra nhìn thẳng hắn một cái. Tư Đồ Vũ Thiên lại chỉ nhẹ nhàng đưa bát thức ăn đến trước mặt nàng. Hàn Băng nhíu mày cũng không nhận lấy, tự mình ngồi dậy rời giường đi đến bàn đá ngồi xuống ăn.
Tay Tư Đồ Vũ Thiên cứng đờ trong không trung một chút, lại rất tự nhiên thu về, cầm bát đó cùng nàng ngồi ăn.
“Ta không biết nàng thích ăn món gì, nên mỗi món sai người làm một ít! Món này cũng rất ngon, nàng ăn thử xem.” Hắn đẩy một đĩa thịt cừu đến trước mặt nàng.
Hàn Băng trong lòng không biết hắn suy nghĩ như nào, ăn một cách miễn cưỡng rồi đặt bát xuống.
“Còn một ít bánh tráng miệng và trái cây, nàng muốn không?”
Hàn Băng không thèm trả lời hắn, lau miệng rồi uống một ngụm nước sau đó đứng dậy tiến về giường nằm, tiếp tục giả chết.
Tư Đồ Vũ Thiên hơi nhíu mày lại, lại thở dài một hơi. Cho người vào dọn dẹp bàn trà, mang thêm chút điểm tâm khác và trà lên.
Lại nhìn thân hình nhỏ nhắn bên dưới chăn kia, Tư Đồ Vũ Thiên tiến đến kệ sách lấy ra một cuốn sách rồi tiến đến chỗ nàng.
“Mới ăn xong không thể nằm ngay, ngồi dậy một chút đi.”
Tư Đồ Vũ Thiên kéo chăn của nàng xuống rồi nhét vào lòng nàng quyển sách đó, ý muốn nói nàng hãy đọc nó để tiêu cơm.
Hàn Băng cảm thấy phiền mà ngồi dậy, nhìn quyển sách mà hắn đưa cho, yên tĩnh mở ra đọc.
………………….
“Các người thả ta ra! Ta muốn gặp ca ca!” Nam Thiên Sang bị nhốt lại trong một căn phòng sạch sẽ gọn gàng đầy đủ đồ đạc. So với căn phòng mà Hàn Băng ở thì nhỏ hơn một chút, một mình hắn cảm giác thật trống vắng.
A Nhị bước vào, mang theo giỏ trúc đựng thức ăn, nhẹ nhàng kéo tay hắn đến cạnh bàn.
“Tiểu tử, ăn đồ ăn thôi! Ngươi muốn gặp ca ca ngươi phải không?”
Nam Thiên Sang chậm chạp bước theo hắn, trong ánh mắt vẫn mang theo sự đề phòng cùng sợ hãi.
“Phải, ta muốn gặp ca ca!”
“Nếu vậy ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời! Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, chủ tử sẽ cho ngươi gặp ca ca của ngươi!” A Nhị kiên nhẫn trả lời hắn, lại kéo ghế ra đặt hắn ngồi lên, chủ động gắp đồ ăn vào bát hắn.
“Ngươi sẽ không lừa ta chứ?” Nam Thiên Sang nhìn bát thức ăn trước mặt, do dự nhìn hắn.
“Ta không việc gì phải lừa gạt một đứa con nít cả.”
Chúc mọi người ngày mới vui vẻ và may mắn nhé!!! Nếu truyện có sai sót, mong mọi người góp ý thêm cho mình nhé, cảm ơn mọi người ạ! ???