Mạnh Tố Hề ngửi đầu ngón tay vẫn còn sót lại vài phần hương thơm, rối rắm mãi, cúi cùng vẫn thì thầm nói bên tai Hứa hậu.
Ánh mắt Hứa hậu cứng lại, theo bản năng mà nhìn trưởng công chúa một cái, nhẹ giọng nói: “Trời có chút lạnh, Mạnh chiêu dung cùng ta vào trong Trúc Mạn các mặc thêm kiện xiêm y đi.”
Nghe vậy, Tĩnh An trưởng công chúa như không có việc gì tiếp tục phẩm trà, sau khi Hứa hậu rời đi, liền cho ma ma bên người một ánh mắt.
Đi vào Trúc Mạn các, Mạnh Tố Hề thấp giọng kể lại tường tận chuyện tháng mười năm trước.
Ánh mắt Hứa hoàng hậu không giận tự uy, bà ta lạnh lùng nói: “Việc này ngươi có xác định không?”
“Thần thiếp không dám chắc lắm.” Mạnh Tố Hề cắn môi, nói: “Thần thiếp nghe nói Thẩm thị còn có một cửa hàng hương phấn ở chợ phía tây, trình độ điều hương của nàng ta cao hơn thần thiếp, cũng có khả năng là thần thiếp nghĩ nhiều.”
“Nhưng có một chuyện thần thiếp có thể xác nhận.”
“Nói.”
“Vừa rồi mùi hương trong túi thơm của Thẩm thị không có hương liệu đặc thù, nhưng trên người nàng ta lại có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt.”
“Ý của ngươi là, trên người nàng ta có thể có mùi hương?”
“Thần thiếp không dám xác định.”
Hứa hoàng hậu dùng tay phải bóp mạnh ngón trỏ tay trái, hít sâu một hơi.
Nói không chút khiếp sợ là không thể nào.
Lục Yến, Thẩm Chân.
Bởi vì phủ Trấn Quốc công và phủ Vân Dương hầu trước nay chưa từng lui tới, bà ta thật sự chưa từng nghĩ đến việc hai người ở cùng một chỗ, cho dù nghĩ tới cũng chỉ là chợt loé qua trong đầu mà thôi.
Nhưng không thể không nói, trước mắt nếu như đặt hai người vào một chỗ một lần nữa rồi tự hỏi, rất nhiều sự tình đột nhiên có thể thông suốt.
Tỷ như, tại sao ngày ấy lâm triều Lục Yến lại giúp Thẩm Văn Kỳ nói chuyện; tỷ như, tại sao Tôn Mật phải chịu bản tử ở phủ Kinh Triệu; tỷ như, tại sao Sở Tuần sẽ làm tụng sư cho vụ án của Thẩm Chân; tỷ như tại sao ngày ấy trưởng công chúa sẽ đúng lúc xuất hiện ở Bách Hương các chợ phía tây; tỷ như, chuyện Hứa Uy ban đêm bị tập kích, phủ Kinh Triệu lại không thẩm tra xử lí việc này……
Lại tỷ như, tháng mười năm trước, bà ta rõ ràng không thu được tin tức Thẩm gia nữ ra khỏi thành, nhưng lại không thể tìm thấy bóng dáng Thẩm Chân……
Nếu như là hắn che chở, vậy không có gì lạ.
Binh mã trong tay Trường Bình hầu cũng đủ khiến mọi người kiêng kị, bất luận việc này có mấy phần thật giả, Thẩm Chân và Lục Yến, tuyệt đối không thể có bất kỳ quan hệ gì!
Hôm nay thời cơ vừa vặn, không thể kéo dài thêm.
Trắc phi của Đằng Vương cũng không tính là bôi nhọ nàng ta.
“Mùi hương trên người nàng ta rốt cuộc là chuyện thế nào, đã không còn quan trọng nữa.” Hứa hoàng hậu dùng ngón trỏ xoa nhẹ hạ huyệt Thái Dương, nhẹ giọng nói với Mạnh Tố Hề vài câu, sau đó lại nói thêm: “Hôm nay nếu ngươi có thể hoàn thành việc này, sau này bổn cung tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi.”
Dừng lại một chút, “Cũng sẽ không bạc đãi hài tử trong bụng ngươi.”
Đồng tử Mạnh Tố Hề khẽ run, khom người nói: “Thần thiếp vĩnh viễn ghi nhớ ân đức của Hoàng Hậu nương nương.”
“Đứng lên đi, ngươi hoài long tự, không cần đa lễ.”
Mạnh Tố Hề đi rồi, Hứa hậu nói với ma ma bên người: “Có câu này, lão nô không biết có nên nói hay không.”
“Giữa ngươi với bổn cung còn có cái gì mà không thể nói.”
“Nương nương đừng trách lão nô lắm miệng, mẫu gia của Mạnh chiêu dung này và phủ Trấn Quốc công còn có một tầng quan hệ như vậy, bây giờ lại giao chuyện quan trọng như thế cho nàng ta, lão nô thực sự là không yên tâm.”
Hứa hậu cười khẽ, “Mẫu gia dù có cường thịnh, chỉ cần bước vào cửa cung tất sẽ có chỗ thân bất do kỷ, nàng ta có con nối dõi, biết nên lựa chọn thế nào.” Hứa gia không cường đại sao? Nhớ lại lúc bà ta vẫn là Quý Phi khi, không phải cũng bị tiên hoàng hậu đè đầu đó sao?
“Ý tứ của nương nương là muốn che chở nàng ta sao?”
“Nếu nàng ta có thể được việc, bảo vệ thêm một đứa nhóc choai choai thì thế nào? Hoàng tử tuổi nhỏ trong cung còn ít sao?” Hứa hậu ho nhẹ một tiếng, “Phái người nói với Đằng Vương gia một tiếng đi.”
“Là lão nô nông cạn.”
“Đi thôi, ta còn phải uống thêm vài ly trà với Tĩnh An trưởng công chúa.”
Chiều hôm, bóng cây xung quanh Khúc Giang lắc lư không ngừng, ca cơ ở trên sân khấu biểu diễn không ngừng.
Nhịp trống nhanh dần, bách chuyển thiên hồi là lúc hương phấn đầy trời rơi xuống người ca cơ.
Lóe bạch quang, giống như sương mù lại tựa như hương khói, nhưng cũng giống như cảnh trong mơ.
Mạnh Tố Hề đi đến trước mặt Thẩm Chân, cười nói: “Ta có hai vấn đề liên quan tới việc chế hương muốn thỉnh giáo Tam Nương, Tam Nương có nguyện cùng ta tản bộ hay không?”
Thẩm Chân đứng dậy nói: “Thỉnh giáo thì không dám nhận, có thể cùng nương nương giao lưu một hai là vinh hạnh của thần nữ.”
Mạnh Tố Hề gật đầu, nói với Miêu Lệ bên người nàng: “Ngươi ở lại nơi này là được.”
Miêu Lệ nắm chặt tay, đang muốn phản đối đã bị Mạnh Tố Hề ngắt lời, “Có người của ta đi theo, ngươi không cần lo lắng.”
“Nương nương, nô tỳ là người Thái Tử sai tới bảo hộ Tam cô nương……”
“Ngươi có ý gì?!” Mạnh Tố Hề chuyển tay qua bụng nhỏ, lạnh lùng nói: “Ngươi nói bổn cung muốn làm hại nàng ta sao?”
“Nô tỳ không dám!”
Khang Ninh quận chúa ở một bên lạnh lùng nói: “Hừ, cư nhiên còn dám lấy Thái Tử ca ca ra làm chỗ dựa……”
Tình huống này Thẩm Chân còn có cái gì không hiểu?
“Sắc mặt Tam Nương hơi trắng, để ta gọi thái y lại đây khám bệnh cho ngươi được không?”
Đều nói cảnh ngộ đổi thay con người cũng thay đổi, câu nói này thực sự không sai.
Giờ phút này trong mắt Mạnh Tố Hề chứa ánh nhìn sắc bén, điều này đâu phải là Mạnh gia nữ của một năm trước có thể có được.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Chân quay đầu lại hướng về phía Miêu Lệ chớp mắt, cung kính nói: “Đa tạ nương nương quan tâm, thần nữ không sao.”
Mạnh Tố Hề lúc này mới lộ ra biểu tình vừa lòng, kéo tay Thẩm Chân.
Rừng rậm u ám thâm thúy, ngay cả đường nhỏ cũng đều bị che kín, Mạnh Tố Hề xoa eo, nhẹ giọng nói: “Bên kia quá tối, chúng ta đi bên này.”
Lại đi một lát, bước chân Thẩm Chân liền dừng lại.
Bên này mà vị Mạnh chiêu dung này nói thế nhưng là bờ sông?
Bờ sông!
Trong đầu Thẩm Chân ầm vang một tiếng, đầu ngón tay run rẩy.
Hứa gia đây là muốn lặp lại chuyện xảy ra trên người tỷ tỷ lên người nàng sao?
Mạnh chiêu dung thấy nàng dừng lại, chậm rãi nói: “Sao thế?”
“Nương nương, thần nữ nên trở về.”
“Nên trở về nơi nào?” Mạnh chiêu dung thấp giọng cười, giơ tay vẫy lui hạ nhân, “Các ngươi qua bên kia canh đi.”
Lúc chỉ còn hai người, Mạnh Tố Hề nói bên tai Thẩm Chân: “Lục Yến rất thương ngươi phải không?”
Trong lòng Thẩm Chân trầm xuống, ngoài mặt lại tỏ vẻ nghi hoặc: “Lời này của nương nương là có ý gì?”
“Đừng giả vờ, mùi hương trên người của ngươi ta từng ngửi thấy trên người của Lục Tam Lang, tại sao hắn lại nhiễm mùi hương này, ngươi hẳn là rõ ràng nhất.” Dứt lời, Mạnh Tố Hề bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, “Ta vốn còn rất tò mò, nam tử cao ngạo như vậy sao bỗng nhiên lại vào Bình Khang phường, hôm nay thấy ngươi, cũng coi như giải đáp được nghi hoặc.”
“Thần nữ không hiểu ý của nương nương.”
Thẩm Chân chính là như vậy, chỉ cần không ném chứng cứ vào mặt nàng, thì cho dù trong lòng bồn chồn, ngoài miệng nàng cũng tuyệt đối không nhận.
“Thật sự không hiểu sao?”
Thẩm Chân gật đầu, “Thần nữ và Lục đại nhân thật sự không có quan hệ gì.”
Đôi mắt Mạnh Tố Hề nhíu lại.
Quả thật, lời vừa rồi nàng ta nói cũng có ý thử, trước mắt thấy nàng ánh mắt trong suốt, trong lòng Mạnh Tố Hề cũng không khỏi bắt đầu dao động.
Chẳng lẽ thật sự không có quan hệ sao?
Nhưng mà.
Có quan hệ hay không cũng không sao hết……
Mạnh Tố Hề một phen nắm chặt tay Thẩm Chân, kéo nàng về hướng bờ sông, Thẩm Chân giơ tay ra đẩy tay nàng ta.
Mạnh Tố Hề trợn mắt tức giận nói: “Ngươi thật to gan đấy ha?”
“Còn không tự mình đi tới, mau!”
Thẩm Chân gằn từng chữ: “Thứ ta khó lòng nhận mệnh.”
Mạnh Tố Hề ở dưới trướng của Hứa hậu, chiêu học được nhanh nhất chính là uy hiếp.
Nàng ta sờ lên bụng nhỏ của chính mình, “Bằng không như vậy đi, ta cho ngươi hai con đường, ngươi tự mình chọn.”
“Nương nương, mời nói.”
Mạnh Tố Hề ngước mắt nói: “Ta đứng ở đây, ngươi nhảy xuống, hoặc là ngươi đứng ở đây, ta nhảy xuống.”
Giọng nói vừa dứt, Thẩm Chân liền trợn tròn mắt.
Người này điên rồi sao hay sao?
Trong bụng nàng ta chính là con nối dõi hoàng gia!
“Ta và nương nương không thù không oán, tại sao nương nương đến tánh mạng mình cũng muốn lấy ra chỉ vì ép bức ta?” Thẩm Chân vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ta với Lục Yến thật sự không hề có liên quan gì.”
Thẩm Chân nói xong câu đó, lại không đoán được đột nhiên nhìn thấy hắn đi tới.
Lục Yến từ nơi xa bước nhanh đi tới, cong môi châm chọc nói: “Nương nương thật có thủ đoạn nha!”
Mạnh Tố Hề nhìn thoáng qua nam nhân khiến nàng giật mình bên cạnh.
Cười hỏi lại Thẩm Chân, “Đây là không liên quan mà ngươi nói?”
Thẩm Chân hít sâu một hơi.
Dứt khoát không nói chuyện nữa. . Google ngay trang — ТгumTr uуen.оrg —
Mạnh Tố Hề lui một bước đến bên bờ sông, lạnh lùng nói: “Người đâu tới đây! Mau tới đây!”
Lục Yến cười lạnh một tiếng.
Hắn nhìn Đằng Vương đang nấp trong rừng rậm tùy thời ra trận, lại nhìn đôi mắt càng lúc càng giống Hứa hậu của Mạnh Tố Hề, bỗng nhiên đối với những việc này chán ghét tới cực điểm.
Kiên nhẫn hao hết không còn một mảnh.
Hoàng hôn dần dần đậm màu, hắn nói khẽ với Thẩm Chân: “Nàng biết bơi không?”
Thẩm Chân lắc đầu, “Không biết.”
“Nghe ta, hít sâu một hơi.”
Thẩm Chân chớp mắt, làm theo lời hắn nói.
Nháy mắt tiếp theo, Lục Yến ôm lấy eo nàng, trực tiếp nhảy xuống.