“Thiệt hay giả?” Cát Nhiễm Châu hai mắt xem xét cậu, trong giọng nói tràn đầy sự hoài nghi, “Cậu đang nói giỡn phải không?”
“Không nói giỡn, thật đó.” Lục Áo tỏ ý cậu ta mau nhìn ánh đèn trước mặt, “Anh ấy về rồi.”
Cát Nhiễm Châu nhìn ánh đèn trước mặt, bên trong thoạt nhìn quả thực có người.
Bạn thân về quê ở mấy tháng, không chỉ tìm được bạn trai mà còn sống chung với người ta rồi.
Cũng không biết người ta là ngư dân hay nông dân nữa?
Cát Nhiễm Châu quay đầu nhìn Lục Áo, cảm thấy trong lòng có chút khổ sở.
Cảm giác này không thua gì nhìn cây cải trắng đáng yêu nhà mình cực khổ trồng mấy chục năm qua bị con heo mập xấu xí gặm mất.
Tống Châu nghe được tiếng động, mở cửa thò đầu ra nhìn, giọng nói dịu dàng, “Về rồi à?”
“Ừm.” Lục Áo giới thiệu Cát Nhiễm Châu, “Đây là bạn thân mà em đã nói với anh, Cát Nhiễm Châu. Nhiễm Châu, đây là bạn trai tôi, Tống Châu.”
Tống Châu cười khẽ, ” Chúng ta thật có duyên. Mau vào, tôi đã nấu cơm rồi, nghỉ ngơi một lát, làm chút thức ăn là có thể ăn ngay.”
Cát Nhiễm Câu nhìn anh, tâm trạng trở nên hoảng hốt.
Tống Châu một quần áo màu trắng, đẹp trai dịu dàng, phong độ bất phàm, đặc biệt là cái chiều cao kia, chỉ đứng đó thôi cũng có thể hấp dẫn ánh nhìn của tất cả mọi người.
Người như vậy, tuyệt đối không phải nông dân hay ngư dân.
Tống Châu tự mình đi xách va li cho Cát Nhiễm Châu.
Cát Nhiễm Châu không giành với anh, chỉ nhỏ giọng hỏi: ” Bạn trai cậu làm nghề gì vậy?”
“Nghề tự do.” Lục Áo mặt không đổi sắc nói, “Là chuyên gia mảng an toàn.”
Cát Nhiễm Châu bừng tỉnh ngộ ra, “Tôi nói mà, ở đây sao lại có người có khí chất như vậy?”
“Người đặc biệt trong thôn chúng tôi còn nhiều lắm, ở phía dưới một chút có một blogger lớn đang ở kìa.”
“Ngầu vậy sao?”
“Đúng vậy.”
Lục Áo đưa Cát Nhiễm Châu đến phòng khách, “Phòng này tôi đã quét dọn qua rồi, tối nay cậu ở đây.”
“Ò, được.”
Tống Châu giúp cậu ta để gọn vali, sau đó đi ra ngoài rót một ly nước đưa qua.
Lục Áo nói: “Cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi đi làm thức ăn.”
Cát Nhiễm Châu đè thấp âm thanh, “Bình thường đều là cậu nấu cơm sao?”
“Cũng không hẳn, phải xem ai rảnh và món ăn đó là sở trường của ai.”
Tống Châu rót nước xong đi vào phòng gọi Cát Nhiễm Châu, “Uống nước đi.”
Cát Nhiễm Châu vội đưa hai tay ra đón, cong thắt lưng nói, “Cảm ơn”
“Không cần khách sáo, tôi và tiểu Áo ra ngoài nấu cơm.”
“Ài, các cậu đều bận. Có cần tôi giúp không?”
“Không cần, cậu nghỉ ngơi đi.”
Lục Áo và Tống Châu sóng vai đi ra ngoài.
Cát Nhiễm Châu ở phía sau nhìn bóng lưng họ, cảm thấy bầu không khí giữa hai người khá hài hoà.
Cậu ta đã gặp qua rất nhiều đôi tình nhân ân ái, chỉ có lác đác vài vị giáo sư lớn tuổi mới khiến cho người ta có loại cảm giác này.
Khi ánh mắt hai người nhìn nhau, người khác sẽ biết ngay bản thân tuyệt đối không chen vào được.
Giữa đôi tình nhân này, gần như không cần ai phải nói gì cả, cũng sẽ không có người nghi ngờ họ không phải người yêu của nhau.
Lòng Cát Nhiễm Châu thoáng nhẹ nhõng đôi chút, bắt đầu thu dọn đồ trong vali.
Trong hành lý đều là một số vật dụng hằng ngày, nào là dầu gội đầu, sữa tắm, máy sấy tóc… Cậu sợ Lục Áo sống không được tốt lắm, lại ngại không dám nói, liền muốn dùng cách này để âm thầm giúp đỡ.
Sự thật chứng minh, cậu ta đã nghĩ nhiều rồi.
Chỉ có điều chất lượng của mấy món này đều rất tốt, đa số đều là nhãn hiệu nổi tiếng, mang theo cũng không tính là lãng phí.
Cát Nhiễm Châu bên này đang dọn đồ, Lục Áo cũng đang kiểm kê lại nguyên liệu của đêm nay.
Ngoại trừ mấy món cậu đã chuẩn bị lúc chiều ra, Tống Châu còn mang theo một bao thịt mực hút chân không đến.
Lục Áo cầm thịt mực lên nhìn, nói: ” Thịt này cứ thế thái mỏng xào nhanh được không?”
“Để anh làm.”
Lục Áo không giành với anh, sảng khoái dặn dò nói: “Được, tiện thể anh sơ chế luôn cá mú nghệ đi, em muốn dùng chút thịt cá để chiên trứng ngỗng.”
Tống Châu hỏi: ” Thịt cá chiên trứng được sao?”
Lục Áo gật đầu, vừa bóc hành trong tay vừa nói: ” Hồi nhỏ mẹ thường làm món trứng vịt chiên thịt cá cho em ăn. Trứng vịt tanh hơn trứng gà, món chưng thì em không thích ăn, bà vì để cho em ăn nhiều thêm mấy miếng đã đặc biệt thu gom rất nhiều cách làm khác nhau.”
Tống Châu thấy cậu nói một hồi vẻ tâm trạng liền suy giảm, liền đưa tay nhẹ đặt lên vai cậu sau đó đẩy cậu qua một bên, “Vậy để anh xử lý cá mú nghệ trước, anh chưa ăn qua món trứng chiên thịt cá nè.”
“Em làm cho anh ăn.” Lục Áo nói, “Em cũng nhiều năm rồi không ăn món này.”
Tống Châu xách cá mú nghệ qua. Con cá vẫn còn sống, trước tiên anh gõ cho con cá ngất xỉu, sau đó mới sơ chế.
Anh đi dao rất nhanh, cá mú nghệ bị cắt ra từ phần lưng, lấy đi bộ xương ở chính giữa, dùng sống dao cạo ra thịt cá.
Cứ thế cạo ra thịt cá tươi non nhẵn nhụi.
Rất nhanh, Tống Châu thu được một đĩa to thịt nạo mềm mịn như tuyết cho Lục Áo.
Lục Áo tiếp nhận đĩa thịt, bỏ vào gừng chút hành chút xì dầu rượu gia vị, lấy ra hai quả trứng ngỗng, nhẹ nhàng đập vỡ.
Trứng ngỗng và trứng gà nhìn rất giống nhau, thoạt nhìn giống như quả trứng gà với kích thước lớn hơn bình thường.
Chẳng qua lòng đỏ trứng ngỗng vàng hơn và dính hơn một chút, còn mang theo một tầng sắc thái màu da cam, lòng trắng trứng cũng hơi ngã vàng.
Lục Áo vừa dùng đũa nhanh chóng khuấy cho dịch trứng và thịt cá trộn đều vào nhau vừa bật lửa.
Chảo bị đốt nóng, hỗn hợp dịch trứng và thịt cá của Lục Áo đã chuẩn bị xong, cậu cho chút dầu vào chảo.
Dầu hơi vàng trong chảo nhanh chóng nổi lên chút bong bóng nhỏ.
Cậu nắm cán chảo đảo một vòng để cho dầu dính dàn đều bề mặt mới đổ hỗn hợp trứng vào.
“Xì xèo” một tiếng, dịch trứng gặp dầu nóng, một hồi khói dầu bốc lên, mang theo một hương thơm khiến cho người khác chú ý.
Nhiệt độ của dầu trong chảo tăng lên, dịch trứng bị chiên đặc lại, mùi thơm cũng ngày càng đậm.
Cả phòng bếp đều là mùi thơm này, Lục Áo không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
Món trứng chiên cá mú nghệ này thực sự thơm quá đi, ngay cả Cát Nhiễm Châu đang ở trong phòng cũng đứng ngồi không yên.
Cậu ta ngửi mùi thơm đi tới, thò đầu vào nhìn phòng bếp, “Sao mà thơm thế?”
Tống Châu quay đầu trả lời thay Lục Áo:” Hôm nay ăn trứng ngỗng, mùi vị sẽ đặc biệt một chút.”
Lục Áo thì không chút khách sáo, “Thức ăn rất nhanh sẽ có thể ăn, cậu mau đi lau bàn đi.”
Tống Châu còn định khách sáo một phen, Cát Nhiễm Châu nghe vậy cảm giác xa lạ trong lòng bị triệt tiêu, miệng thì than thở, “Sao cậu lại sai tôi như vậy?”
Lục Áo lời ý mà ý nhiều, “Không nỡ sai Tống Châu.”
Cát Nhiễm Châu “chậc” một tiếng, nhận lấy giẻ lau trong tay cậu đi ra ngoài.
Cậu ta lau bàn xong, món trứng chiên của Lục Áo cũng đã hoàn thành.
Trứng vừa mới chiên là thơm nhất.
Lục Áo nhịn không được dùng đũa nếm thử.
Trứng chiên vừa vào miệng, vẫn còn nóng hầm hập.
Lục Áo thổi hơi vù vù, dịch trứng đặc sệt thơm nồng bao lấy thịt cá mềm mại, bởi vì còn nóng, một chút vị tanh cũng không có, vừa thơm vừa tươi, vừa trơn lại vừa nóng.
Hương vị tuyệt vời nói không nên lời chen chúc trong khoang miệng, trong một lúc làm cho người ta không phân biệt được, món trứng chiên thịt cá này là mùi vị gì.
Khi mọi người vừa định tỉ mỉ nếm thử, miếng trứng đã theo yết hầu trượt xuống bụng rồi.