“Có một số việc, tôi cảm thấy tìm anh thì sẽ tiện hơn một chút.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Tốt, điều này nói rõ cậu và tôi không tính là quen sơ.” Trương Anh Hào nói.
“Nếu như anh không bận thì tới đây một chuyến đi.” Cố Thanh Sơn phát vị trí của mình cho đối phương: “Bởi vì chuyện của tôi vẫn nên gặp mặt nói chuyện thì tốt hơn.”
“Tôi tới ngay.” Trương Anh Hào ngắt máy truyền tin.
Cố Thanh Sơn chỉ phải chờ có mười phút, đã thấy Trương Anh Hào mặc áo gió màu đen, mang găng tay đen lộ ngón xuất hiện ở đầu kia của con hẻm nhỏ.
Trương Anh Hào vừa đi vừa giang hai cánh tay, cười nói: “Thực là thần kỳ, cho tới giờ khắc này, nhóm Phủ chủ vẫn còn chưa lấy được thành quả nghiên cứu khoa học của cậu.”
“Anh không sợ một giây kế tiếp tôi sẽ đột tử à?” Cố Thanh Sơn cười nói.
“Nhà họ Tô xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, ông Tô đang rất giận dữ. Bác cả của tôi đứng về phía bên ấy, lại thêm Lý phủ xưa nay luôn có quan hệ tốt với nhà họ Tô giúp đỡ, vì vậy thế cục lúc này đang có biến hóa.” Trương Anh Hào nói ngắn gọn, sau đó vỗ vỗ tay, nói tiếp: “Được rồi, cậu tìm tôi ra đây có chuyện gì không?”
Cố Thanh Sơn nói: “Tôi cần thi thể quái vật vũ trụ.”
Trương Anh Hào không hỏi vì sao, chỉ nhìn hắn một cái nói: “Nên cậu mới nghĩ tới tôi?”
Cố Thanh Sơn đáp: “Sử dụng những cách bình thường khẳng định không lấy được, mà anh vừa là quý tộc vừa là người của thế giới ngầm, cho nên…”
“Đã hiểu.” Trương Anh Hào nói: “Vậy tôi giúp cậu chuyện này thì được lợi ích gì?”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Tôi cho anh hai lựa chọn, anh chọn một, được không?”
“Sở trường của tôi là làm mấy đề trắc nghiệm kiểu này, cậu cứ nói đi.” Trương Anh Hào trả lời ngay.
“Lựa chọn thứ nhất, tôi sẽ làm cho anh một việc, ví dụ như giao thành quả một hạng mục nghiên cứu khoa học cho anh, hoặc trong tương lai khi anh đối phó với sát thủ của các tập đoàn khác, tôi có thể ra tay giúp anh một lần.”
“Lựa chọn thứ hai thì sao?”
“Lựa chọn thứ hai, sau này tôi có thể hợp tác với tổ chức của anh thành kiểu quan hệ đồng minh.” Cố Thanh Sơn nói.
Trương Anh Hào nghe xong, không nói gì mà chỉ gật đầu, rơi vào suy tư. Anh ta biết rõ thủ đoạn của Cố Thanh Sơn, biết rõ hắn giết Sài Lang như thế nào, hơn nữa còn có Thiên Thần Rực Lửa. Vì vậy, bây giờ anh ta tuyệt đối không coi thường đối phương.
Trương Anh Hào móc ra một điếu thuốc châm lửa, rít một hơi rồi đưa ra một quyết định quan trọng. Quyết định này thoạt nhìn khá vội vàng, nhưng chuyện sau này đã chứng minh, đây là quyết định anh minh nhất trong cuộc đời anh ta.
Trương Anh Hào ngậm khói trong miệng, vươn tay về phía Cố Thanh Sơn: “Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.” Cố Thanh Sơn cũng vươn tay ra.
Hai người bắt tay nhau.
“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.” Trương Anh Hào nhanh chóng nói. Đoạn, anh ta ngồi xổm xuống, gõ lên mặt đất: “Nếu đồng bạn hợp tác của tôi đã cần, thì tôi phải làm hết sức mình.”
Mặt đất dưới chân chỗ bị anh ta gõ đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng to bằng cái thớt. Trương Anh Hào chống một tay xuống đất, vươn tay kia về phía lỗ thủng như mò cái gì đó.
“Thiên Tuyển kỹ?” Cố Thanh Sơn hiếu kỳ hỏi.
“Đúng vậy, khi bé lần đầu tiên tôi ngồi xổm xuống nhặt một món đồ chơi, kết quả lại nhặt được một con gà trống.” Trương Anh Hào nói xong, bàn tay cũng nhấc ra khỏi lỗ hổng kia. Một con gà trống toàn thân đen xì bị anh ta nắm lấy cổ nhấc ra khỏi đó.
Gà trống nhìn Trương Anh Hào một cái, lại nhìn Cố Thanh Sơn, há mỏ định gáy.
“Oác…”
“Cái quỷ gì vậy, tao không tìm mày.” Trương Anh Hào nói xong lập tức nhét gà trống vào lại lỗ thủng rồi tiếp tục lục lọi.
Bỗng nhiên, anh ta nhảy dựng lên, cúi người chín mươi độ chào nói: “Chào lão đại ạ! Em không biết lại làm phiền tới anh, thật sự xin lỗi anh.”
Chỉ thấy trong lỗ thủng kia, một con ngươi dựng thẳng đột ngột xuất hiện, nhìn ra phía ngoài. Con ngươi dựng thẳng này muốn nhú lên khỏi lỗ thủng, nhưng hình như còn lớn hơn cái lỗ này một chút, nên khi nghe Trương Anh Hào nói vậy thì tự mình rời khỏi lỗ thủng.
Trương Anh Hào lôi ra một cái khăn tay, lau lau mồ hôi trên trán, nói: “Chúng ta tiếp tục.”
Anh ta lại ngồi xổm xuống, suy nghĩ một chút rồi bắt đầu mở miệng bắt chước tiếng kêu của mèo: “Bảo bối, mày ở đâu? Meo meo…”
Sau khoảng mười lăm phút, Trương Anh Hào xốc lên một con mèo mun từ trong lỗ thủng.