Cảnh tượng này quá đáng sợ! Cứ như thể đang tiến vào không phải một vị công tử tao nhã, lịch sự cùng một cô nương hoạt bát đáng yêu, mà là hai tên đại ma vương.
Đúng lúc này Trầm Vân Tân cũng đi vào, bước chân của hắn ngừng lại một lát!
Từ trường trong khách sạn như thoáng chao đảo, bầu không khí như sắp bùng nổ.
Công tử Du là người phá vỡ yên lặng trước, hắn kéo qua cái ghế giúp Trầm Dao Quân rồi vừa cười vừa nói: “Lại đây! Muội muội ngồi xuống đi!”
Trầm Dao Quân đặt mông ngồi xuống. Mẫu hậu đã từng nói qua, thời điểm làm Đại vương ngàn vạn lần không được kinh sợ, mà phải biết hưởng thụ khoảng khắc ngắn ngủi được hô phong hoán vũ này!
Vì vậy nàng liếc mắt một cái: “Đây là lần đầu tiên ta được gặp Ôn Du ca ca chứ đâu. Nghe nói ở Tây Lâm châu có thật nhiều đồ ăn ngon, nhất định là Ôn Du ca ca biết nấu thức ăn, ta muốn ăn thức ăn do Ôn Du ca ca tự mình làm.”
Trầm Ôn Du tức khắc cả người sững sờ, đây là Trầm Dao Quân đang chơi hắn!
Trầm Vân Tân còn đang nhìn chứ đâu. Nếu như hắn cự tuyệt, há chẳng phải là ngay mặt nói cho Trầm Vân Tân biết, quan hệ này của hai ta không phải huynh muội thân như tay chân, mà là đang dạy hội viên sau lưng cắm đao hay sao?
Hắn liền đứng lên, đưa tay vuốt tóc Trầm Dao Quân một cái: “Vì muội muội ra sức là vinh hạnh của ta.” Một chút cũng không mất phong độ, vừa dứt khoát lại vừa dày dạn kinh nghiệm.
Ánh mắt của Trầm Dao Quân tối sầm, không biết bây giờ bên phía Mỹ Nhân Nữ Phó thế nào rồi.
Trong phòng chứa củi, Lý Tấn Nhất đã tỉnh ngủ, đang định duỗi người một cái, vươn tay một cái nhưng lại bị xích sắt vướng víu.
Thật là phiền toái, nàng bắt đầu tìm cách thoát khỏi xích sắt trên tay, hai vặn ba oai thì xiềng xích lỏng ra. Nàng nhổ đi giẻ lau trong miệng, miệng lầm bầm phỉ nhổ: “Phi, chỉ một cái xích sắt mà tưởng trói chặt được ta. Làm sao hắn lại không tìm một cây sợi dây trói của Hoa Xà sơn đây? Ai nha, hoàn toàn tỉnh ngủ! Cũng nên bắt đầu đi làm cái việc trừng trị được rồi!”
Vừa lẩm bẩm nàng vừa bắt đầu giải thoát khỏi xiềng xích trên chân. Đột nhiên một ngọn gió thổi qua trước mắt, có người đứng trước ở mặt của nàng, một thanh kiếm ấn xuống.
Tốc độ quá nhanh, Lý Tấn Nhất lập tức cả kinh! Gặp phải đối thủ rồi!
Nhưng mà xích sắt trên chân còn chưa kịp cởi ra! Nàng lập tức cúi người hơi né sang một bên, thanh kiếm kia lại lướt gió chém tới!
“Ai?” Lý Tấn Nhất mắng.
Vừa ngẩng đầu một cái, đối chọi với nàng là đôi mắt của một người. Người này nàng chưa từng gặp qua, nhưng nàng biết đối thủ thân thủ bất phàm.
“Phụng mệnh công tử Du, trông chừng ngươi!” Người nọ trả lời.
Lý Tấn Nhất gãi gãi cái tai: “A, chỉ vì coi chừng ta mà công tử Du thật sự đưa ra cả vốn gốc, ngay cả người công phu số một số hai bên người cũng được hắn phái tới. Ta thấy mình thật là may mắn. Nhưng nếu là như vậy, hắn sẽ bị thiếu đi một cao thủ đối phó với Trầm Vân Tân.”
“Bên người công tử Du, ta còn chưa được xếp hạng.” Người nọ trả lời.
Lý Tấn Nhất nhìn hắn bằng ánh mắt ghét bỏ: “Ngươi đang lừa gạt tiểu cẩu đấy à? Ta có thể cảm giác được bên người hắn kẻ có công phu chỉ có thể vượt qua ngươi một cái đã coi là nhiều, nếu có hai cái thì nhất định là không có thiên lý! Nhưng ta lại là quan môn đệ tử của phu nhân Hoa Xà, một chút này còn nhìn không ra được, há chẳng phải là bôi nhọ danh tiếng của Hoa Xà sơn hay sao?”
“Trong chốn giang hồ, Hoa Xà sơn lại không có danh tiếng gì.”
“Đến gạo của Hoa Xà sơn còn do Trường Ninh công chúa đưa!” Lý Tấn Nhất vỗ ngực đắc ý trả lời.
Đối phương không còn lời nào để nói, có điều Lý Tấn Nhất cũng không định chạy đi, nàng dứt khoát lại nằm xuống ngủ tiếp: “Ta lại ngủ nướng đây, ngươi đừng nên ồn ào khiến ta tỉnh giấc!”
Trong khách điếm, Trầm Dao Quân đã chờ được đến thời khắc công tử Du tự mình xuống bếp làm xong bữa cơm.
Trong lòng Trầm Dao Quân vui sướng dạt dào, vừa ăn nàng vừa lúng búng trong miệng: “Tay nghề của Ôn Du ca ca thật tốt! So với đầu bếp của ngự thiện phòng lại còn lợi hại hơn. Không bằng sau này hồi cung ngươi tới An Ninh các nấu ăn cho ta đi!”
Trầm Vân Tân đứng ở trên thang lầu dòm xuống phía dưới. Hắn thầm nghĩ, Trầm Dao Quân còn trị không chết cái tên nghiệt chướng Trầm Ôn Du này?
Tuy nhiên nói như vậy không phải là hắn đứng ở bên phía Trầm Dao Quân này, mà là vì uy hiếp của Trầm Ôn Du quá lớn.
Hiện tại đang ở trong trạng thái giằng co, hắn cùng Trầm Ôn Du đều không thể hạ thủ lẫn nhau, chỉ có thể làm sao tìm ra biện pháp đánh vỡ điểm thăng bằng, quyết một trận thắng bại hoặc là hồi cung.
Đối với Trầm Vân Tân, nếu phải hồi cung hắn sẽ gặp bất lợi lớn, hắn quá sợ việc Trầm Ôn Du xuất hiện ở trước mặt hoàng đế.
Trầm Ôn Du vừa cười vừa trả lời: “Nếu như muội muội không chê, ta có thường xuyên chạy tới chỗ ngươi cũng không sao.”
Trầm Dao Quân cảm thấy người nam nhân này thật sự quá mức trầm ổn, nếu đây mà là Trầm Vân Tân, đại khái sắc mặt đã biến thành màu đen từ lâu rồi. Thản nhiên như vậy, chẳng những không làm cho người ta cảm thấy dáng vẻ giả dối, ngược lại còn cảm thấy ôn hòa vô cùng, nhất định đây chính là nam nhân cực phẩm trong cực phẩm!
Chẳng biết từ lúc nào Thang Vệ Quốc đã xuất hiện ở bên người Trầm Vân Tân. Hắn thở dài một cái, tựa hồ có chút hận rèn sắt không thành thép: “Học nhiều một chút!”
“Thái phó…”
“Việc Hoàng thượng nhìn trúng Trầm Ôn Du không phải là không có đạo lý. Thật vất vả ngươi mới chiếm được vị trí này, không thể chắp tay nhường cho người ta được. Ngươi nên học thêm ở người ta một chút cách sử sự, đối đãi với người khác.” Ngay từ khắc đầu tiên nhìn thấy Trầm Ôn Du, Thang Vệ Quốc đã biết Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân quá khác biệt.
“Vâng!” Trầm Vân Tân cúi đầu xuống.
Giữa lúc bên trong khách sạn vẫn đang sóng ngầm mãnh liệt, đột nhiên có nha dịch từ bên ngoài vọt vào, bên ngoài đầy trời giá rét mà hắn lại mặt đầy mồ hôi, giọng vô cùng lo lắng hắn hô lớn: “Thái tử điện hạ… Không… Không xong rồi!”
Một số người tức khắc trở nên cảnh giác. Trầm Vân Tân từ trên thang lầu đi xuống, sắc mặt âm trầm: “Làm sao? Đứng lên nói chuyện!”
“Vâng… Có thật là nhiều người.” Nha dịch vừa thở hổn hển vừa nói chuyện: “Có thật là nhiều người đang đi vào huyện thành Thiên Ngung… Quân đội… Là quân đội!”
Trầm Vân Tân lập tức luống cuống tay chân. Thiên Ngung chẳng qua cũng chỉ là một huyện thành nhỏ gần kinh thành, cách doanh trại tứ phương rất xa, tại sao lại có thể xuất hiện quân đội?
Lần này đến phiên Trầm Dao Quân mỉm cười. Nàng nhìn Trầm Vân Tân tay chân luống cuống, lại nhìn về phía Trầm Ôn Du như đang có điều suy nghĩ. Trầm Dao Quân vừa cười vừa nói: “Ôn Du ca ca đã chuẩn bị cho A Dao lễ vật, vậy thì A Dao cũng phải đáp lại một phần đại lễ.” Nàng nhìn về phía cánh cổng của khách điếm, lúc này tuyết rơi xuống lại càng nhiều hơn, khắp nơi bay tán loạn, lớp tuyết rơi trên mặt đất càng lúc càng dày.
“Ta thật sự tò mò, Ôn Du ca ca có hài lòng về phần lễ vật A Dao chuẩn bị cho ngươi hay không?” Trầm Dao Quân vừa cười vừa hỏi.
Trầm Ôn Du lập tức đứng phắt dậy. Lần này thì phiền toái thật rồi!