Sau đó, qua 4 năm dị năng của Diễm Quân Ly đã lên cấp 18, vẫn như cũ là dị năng giả có cập bậc cao nhất. Tuy rằng Diễm Quân Ly mất đi Thương Viêm thì rất đau lòng, nhưng y cũng nhớ kỹ Thương Viêm đã nói muốn y trở thành Đế Vương của thế giới này, hơn nữa y biết Thương Viêm sẽ trở về, y hy vọng khi Thương Viêm trở về, nơi này có thể mặc sức Thương Viêm hoành hành ngang ngược.
Bởi vậy Diễm Quân Ly đem tất cả tinh thần tập trung vào phương diện này, hiện tại tỉnh B, tỉnh R, tỉnh H, tỉnh W, tỉnh S đều nằm trong tay Diễm Quân Ly.
Nghe đến đây mặt mày Thương Viêm hớn hở thấy rõ, xem ra cuối cùng Diễm Quân Ly cũng sẽ đứng lên trên ngai vàng kia, mà cậu lại là nam nhân chinh phục được trái tim Diễm Quân Ly, nghĩ như vậy Thương Viêm liền rạo rực trong lòng, cao hứng đến nỗi nhào qua hôn Diễm Quân Ly một hơi, làm Diễm Quân Ly bất đắc dĩ cười cười lắc lắc đầu.
Lúc Diễm Quân Ly nói toàn bộ sự tình cho Thương Viêm biết xong thì mới ra khỏi không gian, ngoài phòng khách biệt thự đã tập trung không ít người, đều là những người quen thuộc với Diễm Quân Ly và Thương Viêm, tỷ như đám người Đoạn Ái Đoạn Nãi Lý Thiên.
Bọn họ trông thấy Thương Viêm thì kinh ngạc đến nói không ra lời, tiếp đó ai nấy đều đỏ hốc mắt, tuy rằng Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên nói người thật đã trở lại, nhưng hiện tại nhìn tận mắt mới dám tin tưởng.
Thương Viêm bị Diễm Quân Ly ôm vào lòng, vẫn luôn mỉm cười, cậu cũng rất cao hứng khi có thể trở về thế giới này, tuy rằng bên kia cậu cũng không muốn buông, nhưng ngay từ đầu cậu đã không có hối hận, đặc biệt là giờ khắc này.
Trả lời vấn đề, đột nhiên Thương Viêm quay đầu ra sau, trước mặt mọi người mà thoải mái hôn Diễm Quân Ly một hơi, người đứng bên cạnh đều có thể nhìn thấy rõ ràng Thương Viêm là trăm phần trăm vói cả đầu lưỡi đi vào.
Tuy rằng ai ai cũng biết quan hệ của Thương Viêm và Diễm Quân Ly, nhưng hành động lộ liễu như vậy mới thấy lần đầu, bởi vì nếu Thương Viêm thân thiết trước mặt mọi người sẽ rất ngại ngùng, cho nên Diễm Quân Ly dù có muốn cũng sẽ nhường nhịn Thương Viêm.
Diễm Quân Ly ngẩn ngơ, sau đó bắt lấy cái ót Thương Viêm hôn đáp trả, lúc tách ra còn tạo nên sợi chỉ bạc, khiến người vây xem không khỏi xấu hổ mà nhìn sang nơi khác.
Tin tức Thương Viêm trở về được Diễm Quân Ly truyền ra ngoài, vốn thi thể Thương Viêm cũng chỉ có Diễm Quân Ly nhìn thấy qua, cứ tung tin rằng kỳ thật 4 năm trước Thương Viêm không có chết, vì bị trọng thương nên mới cần tĩnh dưỡng mà thôi. Về phần lý do giấu diếm mọi người, thì nói Diễm Quân Ly sợ quấy rầy đến Thương Viêm liền xong.
Đương nhiên tin tức này đập nát rất nhiều hy vọng của một số người. Thế nhưng khi lan truyền việc dị năng của Thương Viêm bị mất, rất nhiều người nhanh tay âm thầm bày mưu đặt kế.
“Truyền ra như vậy có phải quá nguy hiểm không?” Lâm Lăng rất lo lắng cho Thương Viêm, hiện tại thân thể Thương Viêm yếu thành như vậy anh cũng kinh ngạc lắm, thế mà Diễm Quân Ly cư nhiên đem việc Thương Viêm không có dị năng truyền ra ngoài.
“Tin tức trước sau gì cũng bị lòi ra, chi bằng hiện tại cho những kẻ dò đường ăn mệt nặng một chút, để những người khác biết tự lượng sức mình, hơn nữa hai tên kia chắc chắn sẽ không để Thương Viêm bị thương…” Diễm Quân Ly bình tĩnh nói, khóe miệng treo lên ý cười.
“Thương Viêm, đi bên này.” Thanh âm kiêu ngạo bô bô vừa nghe đã biết không nên dại dột đến kiếm chuyện, Hệ thống kéo tay áo Thương Viêm, bé gái nhỏ nhắn khoảng chừng 5 tuổi dẫn cậu đến một góc đường hoang vắng.
“Ngươi đi nhanh quá.” Tiếng nói non nớt nhưng giọng điệu lại tràn đầy thành thục vang lên dưới chân Thương Viêm. Thương Viêm không biết nên nói cái gì bây giờ, đưa mắt liếc nhìn Công lược, liền tính có như thế nào đi nữa thì Công lược -kun à, sao lại chọn thân xác là một con chó con bị bệnh nấm da cơ chứ.
“Sao không nhanh cho được, nếu bị đuổi theo ta sẽ bóc hết da của ngươi ra.” Đối với lời Hệ thống nói, Công lược vờ như không nghe thấy, chờ ngươi có thể thành công một lần rồi nói sau.
Thương Viêm một bên chạy một bên nghe tiếng cãi nhau líu ríu ồn ào, đối với việc này cậu tập riết thành quen, hoàn toàn không quan tâm, thậm chí có khi còn xuất thần.
Từ ngày cậu trở về, cậu liền mơ hồ đoán được Hệ thống và Công lược vì mình mà biến mất, bất quá khi đó không có đầy đủ chứng cớ, cậu vẫn ôm một mối hy vọng trong lòng.
Rồi sau đó vài ngày, cậu cũng hiểu được. Thời điểm đó, cuối cùng cậu cũng lấy lại Hệ Thống và Công lược, thậm chí lần này bọn họ còn có thực thể riêng cho mình.
Chung Hư Lữ chết, như vậy thế giới chẳng lý do gì mà phải đối kháng với BOSS nữa, cho dù thế giới không thích BOSS cũng không thể làm gì được y, bởi Diễm Quân Ly là Nhân vật phản diện cuối cùng, chỉ có Nhân vật chính mới giết được y.
Tuy nhiên lúc này cậu trở lại, dùng một thân phận ngoại nhân đến nơi đây, cậu hoàn toàn có khả năng đả bại BOSS, bởi vì cậu không bị kịch tình ràng buột.
Thần ra rất nhiều điều kiện khiến người ta động tâm, hòng mong Thương Viêm hứa hẹn sẽ không phá hoại thế giới này, nhưng Thương Viêm lại không cần đến chúng nó, cậu yêu BOSS và sẽ không bao giờ tổn hại y. Thần sợ sau này Thương Viêm thay đổi, vì thế ông ta dùng sự sống của Hệ thống và Công lược, muốn Thương Viêm hứa hẹn.
Hiện tại Hệ thống và Công lược là bảo tiêu của cậu, cậu ở nơi nào Hệ thống và Công lược ở chỗ đó, Thương Viêm biến mất bọn họ cũng sẽ biến mất.
Tuy rằng thân thể yếu đuối hơn người bình thường, nhưng có Hệ thống và Công lược ở, cậu chẳng thèm sợ cái gì, năng lực của Hệ thống và Công lược mạnh chẳng khác nào nghịch thiên.
“Quẹo vào.” Công lược nhắc nhở Hệ thống và Thương Viêm, bản thân nó nhanh chân hướng một ngõ tắc nhỏ chạy vào.
Hệ thống lôi kéo Thương Viêm đi theo sau Công lược, nhờ công Hệ thống sáng nào cũng kêu réo cậu dạy chạy bộ, hiện tại Thương Viêm chạy 5000m cũng không mệt, cho dù vẫn kém hơn so với bất luận dị năng giả nào khác.
“Có thể.” Công lược chạy trốn rất sâu, đã không còn nhìn thấy cửa vào, “Xung quanh đã không còn bất cứ sinh vật nào.” Phân tích hoàn cảnh xung quanh xong, Hệ thống báo cáo, “Che chắn đóng lại”.
Chạy đua với dị năng giả là không có khả năng, hiện tại Thương Viêm có thể thuận lợi đi đến nơi này hoàn toàn nhờ vào Công lược, nó có thể giúp Thương Viêm tàng hình mà không lưu lại tia khí tức, cùng dị năng của Lý Tử giống nhau.
“Đến” Công lược đứng trước mặt Thương Viêm, bốn chân hơi mở ra, cúi đầu xuống, nhìn đám người càng lúc càng gần kia, Công lược há miệng thật to, hút mạnh một hơi.
Sau đó, mười mấy dị năng giả đi đầu phát hiện ra rằng cơ thể của mình cư nhiên biến nhỏ, sau đó theo cơn gió lớn có chiều nghịch kim đồng hồ cuống bọn họ hết vào trong một cửa khẩu, lúc Công lược khép miệng lại còn khe khẽ đưa lưỡi liếm láp.
“A ——” Đám người đi theo phía sau thấy cảnh tượng này thì hốt hoảng lui về phía sau mấy bước, tuy nhiên dễ gì để cho bọn họ chạy thoát.
“Ít nhất chừa lại cho ta một người!” Hệ thống nhìn thấy Công lược muốn ăn sạch hết, lập tức lên tiếng ngăn lại. ”Ta biết.” Công lược trợn mắt liếc Hệ thống một cái, mắt thấy hai đứa sắp cãi nhau, Thương Viêm nhanh miệng ngăn cẳn, “Còn cãi nữa ta sẽ không mang bọn ngươi đi chơi.” Thương Viêm cố ý nghiêm mặt, đối với trẻ nhỏ thì uy hiếp kiểu này hiệu quả vô cùng.
Nghe thấy Thương Viêm nói, Hệ thống trừng mắt nhìn Công lược một cái, mà Công lược thì bình tĩnh tiếp thu, cắn người duy nhất còn sống sót đến trước mặt Thương Viêm.
“Bắt đầu phân hình, đọc lấy hoàn tất.” Hệ thống đè trán của mình lên trán dị năng giả sắp khóc thét kia, hai tay cố định đầu người nọ lại.
“Sao rồi?” Thương Viêm hỏi hệ thống, “Có thể.” Hệ thống nói xong, trên tay hình thành một luồng gió, kỹ năng đặc biệt – năng lực phục chế của Hệ thống. Bất quá, Hệ thống lại không thể thăng cấp, dị năng giả mà cô nhóc phân hình là cấp bậc gì thì cả đời cô nhóc vẫn cấp bậc đó, còn người bị phân hình thì hoàn toàn mất đi dị năng, đương nhiên người nào đối Thương Viêm có ác ý mới có thể phân hình thành công.
“. . . Không…” Dị năng giả kia thấy thân thể thoáng nặng nề, muốn lên tiếng van xin, nhưng nói còn chưa nói xong, thì tiếng khóc nức nở kia đã nằm gọn trong bao tử Công lược.
Sau khi những kẻ cả gan dám đánh chủ ý lên Thương Viêm bị nhận lấy kết quả thê thảm, thì Thương Viêm trở thành thành phần nguy hiểm. Hoặc là mất đi dị năng, hoặc là biến mất không thấy, dù cách nào thì cũng không ai lại dám ra tay với Thương Viêm.
Chậm rãi, tất cả mọi người đều biết Thương Viêm ở bên gối Diễm Quân Ly là một người không dễ chọc.
“Tiểu Viêm, hôm nay Công lược ăn bao nhiêu cái?” Diễm Quân Ly ôm Thương Viêm, đè Thương Viêm xuống giường, tay nhanh chóng lần mò đến quần lót nhỏ của cậu.
“Còn không phải nợ phong lưu của anh” Thương Viêm không vui mà cắn cắn môi Diễm Quân Ly, những người dám trêu trọc đến cậu giờ đã ít đến đáng thương, nhưng ôm ấp ý tưởng giành lấy vị trí của cậu thì không phải ít.
“Ha ha, anh bồi thường em thật nhiều nha” Diễm Quân Ly nói xong liền bắt lấy hai tay Thương Viêm, chậm rãi cởi bỏ chướng ngại vật giữa bọn họ …
———-oOo———-
-Hoàn chính văn-