Hắn ung dung thảy một tia năng lực để khiến đối phương biết rằng có người tới tìm. Thế nhưng cái kết giới kia không chỉ từ chối hắn, thậm chí còn ngăn cản hắn khỏi phần mộng cảnh ở đằng kia.
Có gì đó kì kì?
Bách Lý Tiểu Gia vất vả mãi mới tìm được một con búp bê cầu nắng, nhưng cô lại trực tiếp thả nó chạy đi.
“Tiền bối? Chị không dùng năng lực để nhốt nó lại ạ?” Doãn Phiêu Nhiên trông thấy Bách Lý hơi ngây người ra.
Bách Lý không đáp lời Doãn Phiêu Nhiên, cô nhìn về phía cái “tháp” mà mình từng cụ hiện, nơi ấy hiện đang ở rất xa so với vị trí hiện giờ của họ, chỉ bằng mắt thường thì không thể trông rõ được hình dáng của thứ ấy. Thế nhưng, Bách Lý Tiểu Gia vẫn như trước cảm nhận được có một ý thức chạm vào năng lực của cô, hơn nữa thuộc tính của ý thức này lại khác cô rất nhiều, gần như là đối lập lại với năng lực của cô, khiến bản thân cô cũng bị giật mình theo.
“Có một kẻ rất mạnh vào đây, chị không rõ ràng người này là ai.” Bách Lý nói với Doãn Phiêu Nhiên như thế.
Con búp bê cầu nắng nọ rời khỏi đây chưa được bao xa đã bị năng lực của Bách Lý Tiểu Gia bắt giữ. Cô rất sốt sắng mà nhìn về phía nó. Chuyện xảy ra tối nay sai lệch rất nhiều so với tiên đoán của “Quạ đen”, cô hoàn toàn không thể tiếp xúc được “huyễn hóa”.
Trong mộng cảnh công viên nhỏ thường được dùng cho việc giao lưu hay giao nhiệm vụ của họ, “Quạ đen” từng cho Bách Lý biết rằng, lần vào “Hoa trong gương, trăng trong nước” này sẽ chỉ có một mình cô và Doãn Phiêu Nhiên mà thôi, cũng sẽ không có bất kì ai tới quấy rầy bọn họ. Nếu có chuyện lạ phát sinh, họ phải ưu tiên rút lui, đồng thời cũng phải nhanh chóng nói cho hắn ta biết.
“Chúng ta có thể vụt mất ‘huyễn hóa’ hay không?” Trong giấc mộng ấy, Bách Lý từng hỏi “Quạ đen” như vậy.
“Quạ đen” im lặng một hồi, đáp: “Có được nó là tốt nhất. Những năng lực từ các mộng cảnh khác sẽ vô dụng.”
Bách Lý Tiểu Gia vừa dùng “Tháp” để vây nhốt người đưa tin, vừa ngây người. Cô không giống như Nghiêm Húc, cô là một người rất khó chấp nhận thất bại. Tuy năng lực của cô là chịu đựng đau đớn, thế nhưng đau đớn trong lòng cũng không phải thứ mà bản thân cô muốn gánh chịu.
“Chúng mình phải rời khỏi cái mộng cảnh này hả chị?” Giọng nói của Doãn Phiêu Nhiên lần thứ hai kéo Bách Lý quay về.
Bách Lý Tiểu Gia suy nghĩ một chốc, sau đó quyết định: “Chúng mình thử thêm chút nữa đi.”
Cô tập trung ép nhỏ tòa “Tháp” của mình, nhưng con búp bê cầu nắng kia vẫn cứ trơ trơ ra đấy. Vì sao? Vì sao “Huyễn hóa” lại không hề có hứng thú với ý thức của cô?
Doãn Phiêu Nhiên đứng một bên, trông thấy nét mặt Bách Lý Tiểu Gia có hơi không ổn, cô bé hiểu ngay chuyện này xem như là không thành rồi.
“Không lẽ là do người của đội thứ hai vào đây hay sao?” Bách Lý tức giận nói. Sau đó, cô tức tối bóp chết người đưa tin trong tay mình.
“Mấy em không phải người đội thứ hai à?” Một chất giọng nam tính đột nhiên vang lên giữa không trung, mang theo chút âm điệu Nhật Bản.
Bách Lý Tiểu Gia hết hồn, nhìn về phía người đàn ông ngoài phòng. Hắn xuất hiện từ khi nào? Mình thế mà lại không phát hiện được hắn?
Cô quan sát người trước mắt mình một chút, thế nhưng cũng không tìm được thứ gì dựa vào vẻ ngoài của hắn, hắn đơn giản chỉ là một người đàn ông mặc áo khoác đen, có choàng khăn quàng cổ mà thôi. Hơn nữa, hắn cũng đã giấu đi cường độ ý thức của mình, thoạt trông cứ như một người bình thường đi lạc vào trong mộng. Thế nhưng Bách Lý lại biết, những người có thể tự do hành động trong tầng này của mộng cảnh không hề bình thường một chút nào.
Là người trong nghề ở bên Nhật Bản hay sao?
Yuuya vốn muốn phá vỡ cái kết giới bằng ý thức kia, nhưng làm như vậy thì lại quá không lễ phép với người nước bạn rồi. Vì vậy, hắn dứt khoát phí một ít thời gian để tìm kiếm người đã cụ hiện cái kết giới này. Ý thức của mấy sinh vật trong tầng này cũng không nhiều lắm, tìm người cũng khá là dễ.
Nhưng chuyện đã vượt xa dự kiến của hắn, người sở hữu loại năng lực này thế mà lại là một cô bé. Tin tức từ bên Trì Thác nói rõ rằng trong số mấy người vào “Hoa trong gương, trăng trong nước” lần này, không có ai là nữ cả.
Yuuya cũng hiểu chút chút rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Mấy người bên Trì Thác cũng không vượt rào vào “Hoa trong gương, trăng trong nước” để thăm dò, mà thật ra lại có người khác đang thăm dò nó, chính những người này đã khiến số tầng của mộng cảnh liên tục thay đổi.
Hắn không rõ hai thiếu nữ trước mặt mình là người trong nghề đang vi phạm quy định hay là người bên phe bảo thủ. Phải biết sự khác biệt của hai khả năng này sẽ quyết định xem hắn nên ra tay với họ đến một mức độ như thế nào.
“Hai em này, cách làm của mấy em rất nguy hiểm.” Người đàn ông mở lời.
Doãn Phiêu Nhiên chưa bao giờ gặp phải tình huống này, chỉ có thể chọn cách im lặng không nói. Vẫn chỉ có một mình Bách Lý Tiểu Gia thở dài đáp lời hắn: “Anh đến đây là vì năng lực bên ngoài sao?”
“Đúng là như vậy, anh mong mấy em có thể thu nó về.” Yuuya cũng không nhanh không chậm đáp lại.
Nhưng Bách Lý Tiểu Gia lại cười một tiếng, nói với người đàn ông trước mặt mình, “Xin lỗi, tôi không thể thu nó về.” Cô bước lên phía trước, tiếp tục nói với hắn: “Trong đó có người của đội thứ hai, tôi nghĩ anh đến đây là do có chuyện quan trọng đúng không, xin hãy để ý đến bọn họ một chút.”
Yuuya kéo kéo khăn choàng của mình, thiếu nữ trông còn khá xinh xắn trước mắt hắn đã trực tiếp sử dụng con tin, cũng có thể xem như đang uy hiếp hắn. Hắn trực tiếp đáp: “Thời gian của em rất eo hẹp nhỉ, nếu không em cũng chẳng nhốt họ lại làm gì.”
Khuôn mặt của Bách Lý Tiểu Gia tối sầm lại, người này biết cô không có thời gian, nếu loại người như Trì Thác vào trong mộng, tổn thất của họ cũng không chỉ là chút ít, ngay cả cô cũng có khả năng táng thân tại đây.
“Nó đang thu nhỏ lại.” Bách Lý liếc về phía tòa “Tháp” kia, thấp giọng nói.
Lần này, Yuuya cũng cảm thấy có hơi không ổn, hắn vốn nghĩ rằng chỉ cần mang mấy người trong nghề của Trung Quốc này ra khỏi đây là được rồi, căn bản không ngờ được mình phải đấu tay đôi với phái bảo thủ. Mấy cô này đã mưu mẹo bắt cóc người ta làm con tin, sau đó dùng mấy người này để uy hiếp hành động của những người đến sau giải cứu họ.
Người bên phe bảo thủ làm việc thẳng thắn dứt khoát, không quá để ý đến hậu quả. Yuuya cảm thấy nếu hiện giờ mình xoay người đi cứu đội viên của Trì Thác, hẳn sau đó hắn sẽ bị hai cô gái này hãm hại từ sau lưng.
Hắn ngẫm nghĩ một chút, sau đó vẫn quyết định nên giải quyết hai cô gái trước mắt mình trước cho ổn, dù sao một người trong số này cũng là điểm xuất phát của năng lực kia cơ mà. Cô ta hoàn toàn có thể tăng tốc độ ép nhỏ của năng lực trong lúc hắn vất vả chạy đến đó cứu người.
Vì vậy, hắn chỉnh lại khăn choàng của mình một chút, sau đó nói với hai cô gái trước mặt mình: “Mấy em rất đáng yêu, anh quyết định nhẹ tay với mấy em một tí.”
Trong tích tắc sau khi hắn vừa dứt lời, mấy lưỡi đao màu bạc đã vùn vụt xông về phía Yuuya. Hắn trực tiếp bị lưỡi dao của “kịch liệt” chém cho bay thẳng vào một gian nhà khác.
“Thành công rồi à?” Doãn Phiêu Nhiên có hơi sốt ruột, cô bé biết người này rất mạnh, lúc hắn xuất hiện, hắn khiến cô bé nhớ lại lúc mình còn phải đi đánh nhau với Trì Thác.
Bọn họ đều là những người có vẻ ngoài trông rất bình thường, nhưng thật ra lại có uy thế rất nặng nề.
“Sao em lại dùng đao như thế kia chứ?” Một giọng nói vừa tiếc nuối vừa phiền não vang lên như vậy.
Phía trong mạn sườn của căn phòng, người đàn ông kia đang đứng cùng một nơi với lưỡi đao của “kịch liệt”, hắn nắm lấy một thanh kiếm Nhật bằng một tay. Thanh tachi[1] có chuôi màu đen trên tay hắn có chiều dài cỡ một mét, ánh sáng phản xạ trên thân kiếm cũng mờ ảo không rõ, ánh trăng hệt như đã mạ thêm cho thanh kiếm này một lớp sáng rất nhạt.
Mãi cho đến lúc nhìn thấy thanh tachi kia, Bách Lý Tiểu Gia mới biết được đối thủ của mình là ai.
Có một vài thành viên trong nghề có danh xưng riêng. Khi bọn họ mạnh đến một loại trình độ nhất định nào đó, người ta thường sẽ gọi họ bằng tên của những thứ mà họ hay cụ hiện.
Lúc còn trong “Đô thị hoang phế”, khi Nghiêm Húc nhắc tới Trì Thác, anh ta sẽ gọi thẳng tên của anh. Nhưng trước kia, anh ta cũng không gọi đích danh tên Trì thác, mà lại gọi anh bằng danh xưng “Thánh thương”[2].
Nhưng “Quạ đen” luôn cười nhạo danh xưng của Trì Thác, bảo rằng thứ anh dùng thật sự không phải là súng đạn, vậy nên hắn ta cũng không gọi Trì Thác bằng danh xưng đó mà luôn trực tiếp gọi tên anh. Sau đó, tất cả những người bên phe bảo thủ của họ đều thích gọi tên đầy đủ của Trì Thác.
Còn về phần người đàn ông trước mắt này, hắn luôn thích mang theo một thanh tachi, danh xưng của hắn cũng là tên của thanh kiếm kia.
“Phá nhận”, Yuuya Kojika.[2]