Mạnh phủ.
“Tướng quân về ạ!”
Mạnh Hào quay về phủ đệ, tùy tay cởi ngoại bào ném cho người phía sau, bất quá lúc này, hắn phát bỗng hiện chỗ bất thường.
Hắn vừa ngoảnh đầu liền bắt gặp Liễu An Di ôm ngoại bào của mình suy mê hít một hơi, còn ngây ngô cười ‘hì hì’ không khép miệng.
Sắc mặt Mạnh Hào nhất thời trầm xuống: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Mộc đại quốc chủ thấu tình đạt lý của chúng ta chuẩn cho ta vào đấy.” Vừa nói vừa noi trong ngực áo ra một phong thánh chỉ, thần sắc rặt vẻ khoe khoang, cái cầm chỉ hận không thể nâng lên tận trời.
Mạnh Hào tiếp nhận thánh chỉ từ tay Liễu An Di, hắn xem xong nội dung trên đó thì sắc mặt càng đen.
“Ta đến đây chọc ngươi mất vui hửm?” Không thấy được vẻ vui mừng trên mặt Mạnh Hào như mình đã tưởng, ngược lại nom điệu bộ đen mặt của hắn, Liễu An Di có phần buồn bã.
Mạnh Hào không đáp, chỉ dặn dò hạ nhân chuẩn bị cơm nước.
“Ngươi khỏi cần kêu bọn họ, ta chuẩn bị đâu ra đấy hết rồi.” Liễu An Di vỗ vỗ tay, mười mấy thị nữ bưng mâm thức ăn nối đuôi tiến vào.
“Những món này ta tự tay nấu, đã bận rộn suốt cả buổi chiều….”
Thức ăn lục tục được đặt lên bàn, có thịt kho tàu, gà Cung Bảo, chân vịt om nấm, cá thái lát,…. Và tất cả đều cháy đen.
Còn có vài thứ chẳng thể nhìn ra là vật phẩm gì.
Mạnh Hào nuốt ngụm nước miếng: “Chỗ này… đều do ngươi làm à?”
“Đúng thế, ta cố ý học để nấu cho ngươi, phải học lâu lắm mới thành công đấy.” Liễu An Di gắp một miếng thịt kho tàu cháy đen thui đút cho Mạnh Hào: “Nào, nếm thử xem có ngon không?”
“Không cần đâu….” Mạnh Hào định mở miệng cự tuyệt, song nhìn Liễu An Di mở to mắt tràn ngập mong chờ, câu từ chối đến bên miệng lại không thành lời.
Hắn nuốt nước miếng, cắn răng ăn thịt kho tàu.
Giây tiếp theo.
“Phụt ——”
Mạnh Hào trực tiếp phun ra.
“Sao lại sặc vậy? Nào, uống chút canh đi…” Liễu An Di vỗ lưng Mạnh Hào, săn sóc múc chén canh cho hắn.
Mạnh Hào nhân canh uống một hớp.
“Phụt ——”
Hắn không ngần ngại phun hết đồ trong miệng ra, lần này Mạnh Hào bị sặc thật rồi.
………
“Ca à, tối qua đệ bắt gặp Phù Nhã tướng quân vào phòng của Mạnh Hào ca…. mãi đến hôm nay vẫn chưa đi ra…” Liễu An Di chấm nước mắt: “Huynh nói xem, bọn họ có phải… vụng trộm sau lưng đệ không?”
Mâu sắc Liễu Hạo Diễm âm trầm: “Chỉ có hai người bọn họ à?”
“Chỉ có hai người họ, phòng sáng đèn cả đêm……”
Liễu An Di không để ý tới sự bất thường của Liễu Hạo Diễm, hãy còn lau nước mắt càm ràm liên miên: “Bọn họ là chiến hữu lâu năm… cùng nhau lang bạc sa trường, cùng nhau chấp hành nhiệm vụ… Tướng mạo Phù Nhã tướng quân đẹp như vậy… biết đâu chừng họ sớm đã cùng nhau…. Chẳng trách Mạnh Hào ca cự tuyệt đệ mãi, nguyên lai là hắn có người trong lòng…… Nhưng đệ, lần đầu tiên thích một người như thế… hức hức…”
“Ơ, đại ca, huynh định đi đâu?”
Nom Liễu Hạo Diễm đã khoác ngoại bào xoay người bước đi, Liễu An Di vội chùi mắt đuổi theo phía sau.
“Ca à, huynh đi chậm chút, đệ chạy không nỗi nữa…”
Liễu Hạo Diễm phía trước rải bước đi nhanh, Liễu An Di đằng sau mệt thở hồng hộc.
Bất quá Liễu Hạo Diễm chẳng thèm quản Liễu An Di thế nào, trầm mặc hướng thẳng tới Mạnh phủ.
“Liễu tướng quân thứ lỗi, tướng quân nhà ta và Phù Nhã tướng quân đang nghị sự bên trong, ngài không thể vào đâu.” Liễu Hạo Diễm bị hai tên thị vệ chặn ngoài cửa.
“Tránh ra.” Liễu Hạo Diễm dùng chui kiếm gạt thị vệ ra, đạp cửa bước vào.
Cảnh tượng trong phòng lúc này lại khiến đồng tử Liễu Hạo Diễm hung hăng co rút.
Hai người Phù Nhã và Mạnh Hào áo quần hỗn loạn, say sưa nằm ngủ trên cùng một chiếc giường, chân Mạnh Hào vắt ngang eo Phù Nhã, Phù Nhã mặc xiêm y của Mạnh Hào.
Sợi dây lí trí chợt đứt phựt, Liễu Hạo Diễm sấn tới một cước đá Mạnh Hào té lăn ra đất, đoạn khiêng Phù Nhã còn mê ngủ lên, đi ra ngoài.
Mạnh Hào bị cước này của hắn ta đá cho tỉnh mộng, hắn mơ mơ màng màng đứng dậy khỏi mặt đất thì trông thấy Phù Nhã bị Liễu Hạo Diễm khiêng đi mất.
“Này, ngươi tính dẫn y đi đâu?” Đại môn ‘ầm’ một tiếng đóng lại trước khi Mạnh Hào kịp đuổi theo……
Tại phủ đệ mới của Liễu tướng quân, phòng ngủ Liễu Hạo Diễm.
“Ngươi làm gì thế hả Liễu Hạo Diễm?”
Trên giường lớn, Liễu Hạo Diễm cưỡng ép cởi bỏ quần áo trên người Phù Nhã, Phù Nhã gắt gao túm chặt quần áo của mình.
Liễu Hạo Diễm không nói cũng chẳng rằng, trầm mặc lột quần áo.
“Có bệnh thì mau đi trị, ngươi ở đây phát điên cái gì?” Phù Nhã nâng chân đạp hắn ra, túm y phục đứng dậy chạy lấy người.
Chẳng đợi y chạy quá hai bước, trời đất đã thình lình xoay cuồng, y bị Liễu Hạo Diễm nhắc lên ném về giường.
Phù Nhã theo bản năng muốn phản kích, song Liễu Hạo Diễm ra tay trước cố định hai tay y trên đỉnh đầu, chân chen giữa hai chân y, gắt gao ngăn chặn hành động của y.
Nhãn tinh Liễu Hạo Diễm nhuốm sắc đỏ: “Đêm qua giữa ngươi và Mạnh Hào đã xảy ra chuyện gì?”
Phù Nhã vô pháp giãy thoát khỏi gông kiềng nên nổi giận: “Liên quan gì đến ngươi?”
“Tại sao ngươi lại mặc y phục của hắn?” Sắc mặt Liễu Hạo Diễm thoạt nhìn rất bình tĩnh, ấy thế nhưng hơi thở trên người phá lệ âm lãnh.
“Ngươi nghĩ thế nào thì là thế ấy.” Phù Nhã ngừng giãy dụa, hướng Liễu Hạo Diễm cười khiêu khích: “Không sai, ta làm với hắn, làm cả đêm, kỹ thuật của hắn phải nói là đặc biệt tốt nha… A……”
Liễu Hạo Diễm thô bạo chặn môi y, như mưa rền gió cuốn, ẩn chứa hơi thở bạo ngược.
Sau đấy, y liền cảm giác được đầu ngón tay lạnh lẽo……
Thân thể Phù Nhã giật bắn, nỗi khủng hoảng ngày ấy chôn trong trí nhớ bị khơi lên, hoảng sợ phủ đầy đôi mắt Phù Nhã, chẳng biết lấy khí lực đâu mà y đẩy văng Liễu Hạo Diễm, tức tốc muốn thoát thân.
Thế nhưng y còn chưa thể bước xuống giường, mắt cá chân đã bị Liễu Hạo Diễm bắt được, hắn dùng sức kéo y về dưới thân.
Rồi, thân thể như bóng đen phủ xuống……