“Hóa ra là U U cô nương. “
U U thiên kiều bá mị liếc mắt nhìn ta, đi tới ngồi trước mặt ta, nói :
“Ta còn tưởng ngươi đã sớm quên rồi. “
Ta ha hả cười nói :
“Mỹ nữ như cô nương thì chỉ cần liếc mắt một cái, cả đời cũng không thể quên được. “
U U nhẹ nhàng véo ta một cái, trên khuôn mặt nở nụ cười mê người, làm gì có nữ hài tử nào không thích nam nhân khen đẹp đâu?
“Lúc ngươi uống say trông rất dọa người. “
Nàng nhẹ giọng nói .
Ta rửa mặt, mơ màng nghĩ lại mà cảm thấy lạnh người :
“Ta uống say thích nhất là phi lễ người khác, không biết vừa rồi ta có phi lễ cô nương không?”
U U khuôn mặt đỏ lên, gắt giọng :
“Ngươi chính là Đại Khang Bình vương, mở miệng ta là khinh bạc ta, nếu ngươi dám đối với ta như vậy, ta sẽ cắt đứt hai tay ngươi, sau đó dùng chúng vả vào mồm ngươi. “
Thấy thần thái của nàng như vậy, trong lòng ta không khỏi cười thầm, xem ra đúng là mình đã sờ soạng tiểu yêu nữ này, chỉ trách mình uống nhiều, ngay cả chiếm tiện nghi như thế nào cũng không nhớ được .
Sự xuất hiện của nàng làm cho ta quên mất sự thống khổ vừa rồi. Ta mỉm cười nói :
“Cô nương đại khái không biết, nam nhân muốn làm chuyện xấu thì dùng tay tát vào mồm không có hiệu quả. .. “
U U véo cái tai của ta, nói :
“Cái tên dâm tặc này, ngoại trừ việc này, chẳng nhẽ ngươi không còn lời nào để nói ư?”
Ta lớn tiếng xin tha, yêu nữ này mới cười thả tay ra, nói :
“Ngươi sắp trở lại Đại Khang rồi, vậy thì đưa sổ sách Điền thị cho ta được không?”
Ta cười khổ nói :
“Cuốn sổ kia không ở trong tay ta thì ta lấy cái gì giao cho cô nương?”
U Ucả giận nói :
“Dận Không, ngươi ít nói dối đi, nữ nhi Điền Tuần là lão bà của ngươi, sao nàng ta không nói cho ngươi biết được chứ!”
Ta cười nói :
“Trong tay Dao Như cũng không có cuốn sổ đó, từ trước tới giờ hoàn toàn là do Điền Ngọc Lân cầm, cô nương năm lần bảy lượt tới tìm ta làm gì?”
“Ngươi định nuốt riêng cuốn sổ đó phải không?”
Đôi mắt đẹp của U U trợn tròn .
“Cái cuốn sổ cũ nát đó với ta có tác dụng gì đâu, ta muốn nó làm cái gì?”
U U cười lạnh nói :
“Ngươi đừng nói là ngươi không biết bí mật của nó. “
Sư nghi ngờ trong lòng ta nảy lên, về cuốn sổ ta với Yến Hưng Khải đã có hẹn ngầm, theo lý thuyết thì hắn sẽ không cho người tới tìm ta hỏi về cuốn sổ nữa .
Nhưng U U lúc này lại tới tìm ta, vậy thì nàng có phải do Yến Hưng Khải sai sử không, hay là còn một mục đích nào khác? Chẳng nhẽ ngoại trừ nó là chứng cứ phạm tội của Yến Hưng Khải thì còn một bí mật nào khác?
Ta nói :
“Ta đương nhiên là biết, thế nhưng cuốn sổ đó không ở trong tay ta, thì ta lấy gì đưa cho cô nương. “
U U nói :
“Không bằng chúng ta giao dịch, ngươi lấy cuốn sổ ra, ta giúp ngươi tìm bảo tàng Mâu thị, tài bảo trong đó toàn bộ thuộc về ngươi, ta chỉ muốn một quyển sách trong đó là được. “
Trong lòng ta bỗng nhiên chấn động, bảo tàng Mâu thị!
Chuyện này ta đã từng nghe nói qua, trước kia có một phú thương giàu nhất thiên hạ tên là Mâu Kỳ Vô, trước khi hắn chết, hắn chôn toàn bộ tài sản vào một địa điểm cực kỳ bí mật .
Nhưng chuyện này không có ai khảo chứng tính chân thật của nó, hôm nay U U đã nói như vậy, xem ra cuốn sổ Điển thị này tất có điều nghi hoặc .
Ta cười nói :
“Giao dịch đó không công bình với ta. “
U U cả giận nói :
“Sao không công bình, cuốn sổ Điền thị kia chỉ là một nửa, nếu như không có sự trợ giúp của ta, ngươi tìm được nửa còn lại hay sao?”
Ta thầm nghĩ :
“U U không có hứng thú với tài bảo, mà nàng chỉ muốn tìm một quyển sách, lẽ nào quyển sách này là võ học bí tịch? Nàng tới từ Ma môn, vậy thì bản bí tịch này tám chín phần mười là có quan hệ với Ma môn, nhưng mà Vô Gian Huyền Công hiện đang ở trong tay của ta. .. “
Ta bỗng nhiên nghĩ đến, trong bức Xuân cung đồ kia ngoại trừ Vô Gian Huyền Công còn có một tấm bản đồ khác, lẽ nào nó có quan hệ với bảo tàng Mâu thị?