Ôi chết mất thôi…
Tình huống chết tiệt gì đây!
Vì cái vẹo gì mà con hàng Lục Vân – DK này cũng tới đây???
Mà Lục Vân tới thì cũng thôi đi, thế quái nào mà Thái Huy cũng tòi lên đây vậy!
An Thư nhìn Nguyễn Tuấn Kiênt, lại nhìn Kiều Vân rồi lại nhìn Thái Huy… đầu óc liền thấy choáng váng.
Bằng cách thần kỳ nào mà cả ba người này cùng xuất hiện một lúc?
Hà My nhìn thấy cảnh này cười nói: “An Thư Thư, trận địa chất chơi vậy?” Nói rồi chạy lại Tư Vũ
Nhật Hạ đi lại phía Nhất Phàm: “Bạn tôi khó sống đây”
An Thư lườm một cái: “Đây là từ thiện đừng có diễn tình cảm”
Lục Vân thấy An Thư bước ra thì cười nhẹ một tiếng rồi liếc mắt về phía Thái Huy nói: “Darling, đây chính là người năm xưa mà em nói sao? Đúng là mắt mù ghê ta?”
Trán An Thư nổi gân xanh: “Anh mới mù, cả nhà anh mới mù!”
Nghe An Thư nói như vậy thì Kiều Vân quay ra nhìn phía Nguyễn Tuấn Kiệt một chút, sau đó hâm hấp cười lên: “Ha ha ha, cả nhà tôi mù sao? Nói không sai. Mà em cũng là người nhà tôi”
“Bố thằng điên…” An Thư chán nản nhìn sang phía Đường Dạ: “Có thể cầm chắc dây dắt lão Đại nhà huynh không?”
Đường Dạ tỏ vẻ chuyện này không liên quan đến mình.
An Thư nói xong nhìn về phía Thái Huy rồi hơi nhướng mày: “Hoàng thiếu gia, có phải anh đi nhầm hội trường rồi không?”
Lúc này sắc mặt của Thái Huy vô cùng phức tạp, gã nhìn An Thư như thể có gì muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn xoay người rời đi mà chẳng nói gì.
Gã vẫn cho rằng An Thư không đến dự lễ cưới của gã là bởi vì không cách nào chấp nhận chuyện này, nhưng gã lại chẳng thể ngờ được rằng sự thực lại khác xa với những gì gã tưởng tượng.
Như thể hôn lễ của gã chẳng có bất cứ ảnh hưởng gì đến cô cả, ngay cả việc gã xuất hiện ngay trước mặt cô thì cô cũng dửng dưng chẳng chút gợn sóng.
Nhưng điều làm gã càng kinh hãi hơn là thái độ cùng ánh mắt của hai người đàn ông kia nhìn An Thư.
Đều là đàn ông đương nhiên gã hiểu rõ ánh mắt kia có nghĩa là gì!
Còn có nguyên một hội trường toàn khách mời quan trọng…
Nói xong với Thái Huy cô liền quay sang nhìn người phụ nữ đi sau Lục Vân, vẻ mặt đáng yêu chạy lại ôm: “Nhị tỷ, có nhớ em không?”
“Mời các ông chủ và sư huynh, nhị tỷ vào”
Lục Vân không được ai đó khách khí mời vào cũng chẳng nổi giận mà trực tiếp phiêu phiêu đi vào.
Khi Nguyễn Tuấn Kiệt bước vào trong nháy mắt, hội trường liên tục vang lên từng tiếng kinh hô, mà khi Lục Vân bước vào thì tiếng kinh hô còn lớn hơn nữa…
Hoàng Thái Huy quay về mặt ủ rủ, chẳng nói gì. Thấy con trai mình như thế. Hoàng phu nhân vội hỏi: “Trên đấy có chuyện gì vậy con?”
Anh chẳng nói gì. Bà thấy vậy vội lắc tay anh. Minh Tuyết đi lại nghe giọng hỏi: “Có chuyện gì thế anh?”
Thái Huy mệt mỏi nói: “An Thư mở tiệc từ thiện, các khách của mình đều ở trên đấy”
Phạm Thu Minh nghe thấy liền nói lớn: “Cái gì?”
“Mà con gà rừng này lúc bình thưòng nhìn màu sắc cũng không tệ, nhưng mà chỉ cần đứng trước mặt phượng hoàng chân chính thì lại chẳng đáng một đồng!” Hoàng phu nhân cười giễu cợt nói.
“Mày nói ai là gà rừng!” Phạm Thu Minh nổi giận, bà ta không nhịn được nữa mà nhào thẳng tới Hoàng phu nhân
“Ơ, dám làm mà không dám để người ta nói à? Bà dám nói Ninh Tuyết thật sự là con ruột của bà sao? Bây giờ bà dám tới bệnh viện làm giám định thân nhân không? Bà muốn làm màu đi khắp nơi lừa gạt kẻ bên ngoài thì cũng thôi đi, trước mặt chúng tôi còn giả bộ cái gì?” Hoàng phu phân nói một câu so với một câu càng khó nghe hơn, mỗi câu đều đâm vào máu thịt, cũng là chỗ mà Ninh Tuyết để ý nhất.
“Mày…”
Hoàng Thái Huy không chịu nỗi nữa quát lớn: “Đủ rồi! Mọi chuyện chưa đủ rối sau”. Anh nói rồi bỏ đi luôn. Anh không biết mình tức giận do lời nói của mẹ hay nhìn thấy những người đầm ông xung quanh An Thư.
Ninh Tuyết đi vào phòng thay đồ rồi vội lên lầu xem sau. Ninh Tuyết trùm kín đứng một góc xem. Các ông lớn cũng đến đây, hiểu vì sao ai cũng muốn đến. Vì muốn gặp họ phải đặt lịch trước một hai tháng hay đến nửa năm, có khi còn không gặp được. Ninh Tuyết tức giận nắm chặt tay lại, những móng tay đấm sâu vào da.
“Sao cô dâu hôm nay lại đến chỗ tôi”
“Mày…Mày cố tình phải không?” Ninh Tuyết tức giận chỉ tay thẳng vào mặt An Thư.
“Đúng thì sao, mà sai cũng có gì. Chẳng phải cô cố tình sao. Quả báo thôi. Tôi nói cô rồi cứ chờ đi, từ từ sẽ biết hết. Nhớ chuẩn bị tâm lí có kịch vui đấy”. An Thư nói với giọng quỷ dị, cười như ác quỷ khiến Ninh Tuyết rùng mình.
Ninh Tuyết phải đi ngay không để người khá nhận ra mình. Ngày hôm nay đã quá mất mặt rồi. Đám cưới mà cô ước mơ giờ lại thành trò cười cho thiên hạ