“Đừng nhìn chằm chằm vào bụng tôi vậy chứ? Ngại quá.”
Hướng Đường Nghi nói là ngại nhưng giọng điệu lại vô cảm đến rợn cả tóc gáy.
Cô đưa chân lên, Kiều Uyển Viên đang lao đến thấy vậy thì vội vàng khựng lại, lùi ra sau nhưng đã bị cô vươn tay túm lấy cổ áo rồi giật lại.
Đột ngột, có một chiếc xe tải từ đâu lao tới, chạy sượt qua ngay sau đầu của Kiều Uyển Viên. Chỉ cần lùi ra sau thêm một đốt găng tay nữa thì chị ta chết chắc rồi!
Con xe đó lao từ bên ngoài đường lớn rồi tông mạnh vào bên trong câu lạc bộ, cánh cửa ra vào đã hoàn toàn bị nó húc cho bay màu, chiếc xe ấy cũng bị kẹt lại ở chỗ đó.
Cả câu lạc bộ đều vang lên những âm thanh hoảng loạn, người người giày xéo lên nhau mà bỏ chạy toán loạn ra bên ngoài.
Kiều Uyển Viên vì quá kinh hãi đến cả người đờ đẫn như mất hồn, cả khuôn mặt tím tái như sắp chết.
Ánh đèn đường gần đó nhấp nháy, phản lên một chút ánh sáng nhờ nhờ lên con xe tải đã nát vỡ hoàn toàn đó. Đôi mắt của Kiều Uyển Viên giần giât, phát hiện ra con xe tải này chính là chiếc mà chị ta cho người dùng để đâm vào Vu Phùng Cửu!
“Wow! Suýt chết!”
Hướng Đường Nghi miệng thì nói vậy nhưng giọng điệu của cô lại vô cùng tiếc nuối khi không thể để cho chị ta chết.
Dù đang mang thai nhưng cô vẫn có sức lực mạnh hơn những cô gái cùng trang lứa khác rất nhiều, kéo tay của Kiều Uyển Viên, lôi chị ta xềnh xệch đến gần con xe tải ấy.
Hướng Đường Nghi cầm lấy cổ tay của chị ta rồi đặt lên một bên cánh cửa của chiếc xe tải đó, thành công để lại dấu vân tay.
“Tôi đã bắt được tên chị thuê để lái con xe này đấy, chị có nhận ra không?”
Cô cầm tay của chị ta, bắt chị ta phải trực tiếp mở cửa của chiếc xe gần như đã trở thành một đống phế liệu ấy.
Đập vào mắt của Kiều Uyển Viên là hình ảnh của một gã đàn ông bê bết máu, miệng bị dính băng dính chỉ có thể ưm ưm a a, hai tay hắn bị dính chặt lên vô lăng, chân thì bị kẹt ở bên dưới.
Hắn nhìn thấy Hướng Đường Nghi thì cứ như nhìn phải quỷ, kinh sợ khóc lớn.
Kiều Uyển Viên chứng kiến một màn như vậy, cả người của chị ta run lên bần bật.
“Con ả điên!”
“Ha ha ha… Đáng lẽ ra chị phải nhận ra từ lâu rồi chứ? Tôi thực sự đang rất điên đấy. Hết người này đến người khác làm rối tung hết cả lên cuộc sống của tôi, coi tôi là đồ tiêu khiển của mấy người đấy hả? Kiều Uyển Viên, chị nên nhớ…”
Hướng Đường Nghi cười lên, ánh đèn màu vàng cam bị chập cháy, phát ra những tia sáng màu đo đỏ quỷ dị, phản lên bờ vai thon nhỏ của cô.
“Nếu như động vào người thân của tôi thì Hướng Đường Nghi đây hoàn toàn có thể trở thành một con điên thực thụ, sẽ đuổi cùng giết tận chị dù cho có bị đày xuống địa ngục hay không!”
Cô buông người của Kiều Uyển Viên ra chậm rãi lùi chân ra đằng sau, chiếc đèn đường đã tắt, hóa vạn vật thành một bóng tối vô hình, từ từ nuốt trọn lấy cơ thể của cô.
Giọng nói của cô bất chợt hạ xuống, trầm ổn như bình thường, thậm trí, cô còn đang cười lên khúc khích.
“Cảnh sát chẳng được việc gì cả, vì vậy nên tôi đã thuê xã hội đen làm việc cho tôi, xem xem họ đã tìm ra cho tôi những gì này. Ha ha… Chị chết chắc rồi. Cút vào tù đi.”
Ngay khi tiếng cười của cô xa dần, những chiếc xe cảnh sát đã đi tới đỗ đầy ở xung quanh, bao vây lấy toàn bộ câu lạc bộ đêm.
Tiếng đóng mở cửa xe vang lên sầm sập, kèm theo đó là những người cảnh sát hình sự cầm súng bước ra bên ngoài, giơ ra thẻ nhân viên trước mặt của Kiều Uyển Viên rồi hô lên.
“Kiều Uyển Viên! Chúng tôi đã nhận được lệnh bắt giữ để xét xử cô. Mới đây một nhân chứng đã gửi đến cho chúng tôi bản ghi âm, ảnh chụp và những bằng chứng về việc cô sử dụng chất cấm, hành hung và giết người không thành!”
“Cô có thể giữ im lặng, nhưng mỗi câu cô nói ra đều có thể trở thành chứng cứ chống lại cô trước tòa!”