Nếu mà nói đến thù hằn, cái trung tâm ELC ép lấy cả của hắn đã khiến bao nhiêu người căm hận rồi, chắc đếm không xuể. Thế nhưng bản chất con người là luôn tự cho mình đúng đắn, mình tốt. Trịnh Võ Quyết vì thế mà nhất thời không nghĩ ra được ai, trầm ngâm một chút lại nhớ ra điều gì đó.
– ” An huynh, huynh cũng biết đệ là người hiền lành chẳng xích mích gì ai, bảo có ai thù hằn thì quả thật đệ không nhớ nổi. Thế nhưng có một vấn đề đáng lưu tâm. Cách đây không lâu đã xuất hiện một người kỳ lạ mà không thể không nghi ngờ. Huynh còn nhớ tên tóc trắng với bộ da rắn chứ?”
Quan trấn và Trịnh phu nhân giật mình nhìn nhau, có vẻ cũng rất quan tâm đến nhân vật này. Đạo sĩ quan sát thấy thì rất tò mò, liền hỏi.
– ” tên ấy như thế nào, có điểm gì đặc biệt, mau nói cho ta nghe “
Bộ ba chủ nhà thoáng nhìn nhau gật đầu, liền hướng về đạo sĩ mà thay phiên nhau nói.
– ” không giấu gì tiên sinh, chuyện là thế này…”
Thế là ba người bọn họ bắt đầu kể lại chuyện về sự xuất hiện của Vạn Vân Phong.
Con người mà, chẳng mấy ai kể lại 100% sự thật cả. Tam sao thất bản, mọi chuyện sẽ được thêm bớt theo một mức độ nào đó, và câu chuyện sẽ tốt lên hay xấu đi thì còn tùy vào độ hảo cảm của người kể đối với nhân vật trong câu chuyện. Vạn Vân Phong trong mắt ba người kia đều là ác cảm, bọn chúng không một chút thiện cảm với nhân vật đã trốn thoát hai lần làm ép giá của Trịnh Võ Quyết, khiến chúng tuột mất một mớ tiền. Vậy là câu chuyện về Vạn Vân Phong trở thành đề tài để bộ ba kia nói xấu. Sau một hồi nói xấu, bọn chúng hướng đạo sĩ mà kết chuyện.
– ” mọi chuyện là như vậy đấy, tiên sinh suy nghĩ thế nào?”
Lâm Chấn Anh nghe bọn kia kể xấu nhân vật mình chưa từng gặp, đương nhiên sẽ tin bọn chúng. Đạo sĩ trầm ngâm suy nghĩ.
– ” nếu như lời của các ngươi là đúng, vậy thì tên tóc trắng ấy thật sự rất không đơn giản, không thể không đề phòng”
Trịnh Võ Quyết lúc này suy tư, nhớ lại lần chữa bệnh trước của Vạn Vân Phong mà nghi ngờ.
– ” cái tên bạch mao ấy lần trước chữa bệnh cho ta, hắn nói là nghi lễ chúc phúc gì đó, nhưng rõ ràng ta đã hết bệnh một thời gian. Điều này chứng tỏ cái nghi thức ấy ẩn chứa điều gì đó “
Việc nghi ngờ của Trịnh Võ Quyết không phải không có lý, quan trấn thuận theo mà nói suy nghĩ của mình.
– ” Quyết đệ, ta nghĩ thế này không biết đúng không? Đầu tiên hắn chơi ngải đệ khiến đệ sống dở chết dở, sau đó tìm tới ngỏ ý mua nhà rồi lấy cớ chúc phúc gì đó khiến đệ thoải mái một chút, rồi cuối cùng lại bỏ đi đâu đó chơi ngải tiếp. Đệ tái phát bệnh thì sẽ cuống cuồng đi tìm hắn, cầu cạnh hắn. Lúc đó hắn đàm phán hay mua bán gì với đệ cũng đều sẽ ở thế cửa trên. Đây là suy nghĩ của riêng ta, đệ cảm thấy thế nào?”
Trịnh Võ Quyết cảm thấy lời nói rất có lý, lại trùng khớp với tâm ý của hắn, nhưng hắn chưa kịp mở lời thì vợ hắn bất ngờ đập bàn mà mắng.
– ” cái tên bạch mao khốn kiếp ấy, không những đã bỏ bùa phu quân ta để giở trò đê tiện, lại vì cháu họ ta nhìn thấy bản chất đê tiện của hắn mà xúi giục chồng ta đánh oan đuổi cháu họ ta đi. Thật sự quá đê tiện mà…”
Cả ba người đàn ông lúc này nhìn vào người đàn bà này mà thương cảm. Cháu họ của mụ ta chính là tên gia nô chửi mắng lúc sáng, bị tát vêu mỏ rồi đuổi về quê. Trịnh Võ Quyết lúc này lại dỗ dành vợ, quan trấn không hiểu chuyện nghe lời nói một chiều nên cảm thấy thông cảm cho Trịnh phu nhân mà phẩn nộ với tên bạch mao kia, trừng mắt tức giận nói.
– ” thật không thể tha thứ được. Ta bây giờ về phủ lập tức ra lệnh bắt khẩn cấp tên khốn ấy về tra khảo, để xem hắn lộng hành đến khi nào?”
Khí thế quan trấn thật áp đảo, nhưng đạo sĩ cảm thấy không ổn lắm. Có câu trăm nghe không bằng một thấy, cơ mà chưa thấy thì cứ nghe cái đã. Đạo sĩ không phản đối mà gật đầu góp ý.
– ” mọi chuyện chưa có bằng chứng thì chưa thể quyết định được. Quan nhân trước hết cứ bắt người về tạm giam đừng tra khảo, để ta vào tận mắt xem kẻ đó thế nào rồi hãy quyết định, coi chừng hại nhầm người vô tội”
Trịnh Võ Quyết cho rằng đạo sĩ quá cẩn trọng, nhưng không muốn mất lòng đạo sĩ nên cũng thuận theo mà nói.
– ” vậy chi bằng thế này. Chúng ta tạm thời bắt tên đó tạm giữ một đêm. Vị tiên sinh đường xa đến đây đã mệt mỏi, trước hết cứ nghỉ ngơi lấy sức, sáng mai chúng ta sẽ cùng vào tra khảo tên đó. Tiên sinh thấy thế nào?”
Đạo sĩ nghe cảm thấy cũng hợp lý, thuận theo mà gật đầu. Và từ trên bàn nhậu, quyết định bắt giam Vạn Vân Phong đã được đưa ra. Bọn chúng sẽ không thể ngờ được người mà bọn chúng bắt là một đại nhân vật lớn cỡ nào. Vạn Vân Phong đang ngủ trong khách điếm mà không biết có người đang chuẩn bị bắt mình, và có lẽ hắn cũng không ngờ đến.
Ở ngôi nhà âm u ở bìa rừng, một tên đạo sĩ mặc bộ đồ đạo sĩ màu đen đang ngồi ngoài trời thưởng thức bình rượu của mình. Lần trước lấy Xuân nhi đi ám Trịnh Võ Quyết là toan lấy mạng hắn, thế nhưng kế hoạch bất thành khi oán linh của hắn bị xé khỏi ràng buộc một cách quá dễ dàng. Lúc ấy hắn đã thật sự hốt hoảng khi mà chú thuật mạnh nhất của hắn bị phá một cách nhanh chóng khiến hắn không kịp trở tay. Hắn cho rằng kẻ tước đoạt oán linh ấy phải là một cường giả cao thâm hơn hắn rất nhiều. Để cho an toàn, hắn liền lấy một oán linh khác và dùng bùa chú yếu hơn, thiết lập nhiều chú thuật thăm dò và trốn chạy, mục đích thu thập thông tin. Sau khi oán linh ấy quay trở về, mọi thông tin từ trận đánh với đạo sĩ áo vàng đã được truyền tải về cho hắn. Khi thông tin của đối thủ được thu thập, hắn rất ngạc nhiên bởi đối thủ chỉ là tên đạo sĩ cấp võ thượng, vậy lần đó xé được oán linh Xuân nhi chỉ là may mắn, hoặc là…do chính hắn đã sơ xuất chỗ nào đó rồi. Rót một ly rượu thơm ngon, tên đạo sĩ áo đen bật cười ác lạnh.
– ” ha ha ha, chỉ là một tên võ thượng thôi sao? Vậy mà cũng dám đối đầu với ta, không biết sống chết”
Tên đạo sĩ áo đen này không phải ai xa lạ, hắn chính là đạo sĩ Kiên Bào, người đạt cảnh giới võ sư, và là một trong ba võ sư ở Đại La thành, cũng là thuộc hạ dưới trướng tiết độ sứ Độc Cô Tởm.
Lâm Chấn Anh sẽ phải đối đầu với một đạo sĩ cao hơn mình một cảnh giới, hắn sẽ đối phó thế nào đây?