Lông mày rậm của Cố Hải nhướng lên khiêu khích một cái, “Năm trận thắng ba!”
“Cút!” Bạch Lạc Nhân giận, “Sao lại có người xấu tính như cậu?”
Cố Hải ưỡn ngực nghiêm mặt lết tới, nắm tay của Bạch Lạc Nhân, tâm tình hòa nhã mà năn nỉ: “Như vậy đi, hai ta chẳng phân biệt được ai rước dâu, mỗi người nghênh rước một lần, cậu thấy thế nào?”
Cố Hải vừa nói như vậy, Bạch Lạc Nhân chăm chú suy tư một chút. Để Cố Hải làm tân nương chờ rước dâu, nói thật cũng có chút không hiện thực, dù sao điều kiện gia đình cũng không kém, thậm chí so với mình còn tốt hơn, không lý nào lại để con xuất giá. Nhưng nếu để Bạch Lạc Nhân xuất giá, Bạch Lạc Nhân cũng không vui, gia đình cũng không vui.
“Được, vậy cứ như thế.”
Hai người một đập tay một cái, chuyện này thương lượng hoàn tất, hoa thượng một câu.
“Tiếp theo, vẫn còn một vấn đề.” Bạch Lạc Nhân thần sắc chuyên chú nhìn cuốn sổ nhỏ, “Chúng ta thảo luận một chút, trên tiệc cưới chúng ta tặng gì, tôi không muốn phát kẹo mừng, tôi cho rằng phát kẹo mừng nên làm lúc bắt đầu.”
Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân ánh mắt chợt lóe lên, tinh ranh lộ ra vài phần cẩn trọng, dáng vẻ suy tính đó thật làm động lòng người, nhịn không được đưa tay lên khuôn mặt cậu ta mà nhéo một cái.
“Cư xử thật hiền lành!”
Không có dấu hiệu một tiếng rống nào, Cố Hải bị dọa đến vội vã rút tay nhanh trở về.
Bạch Lạc Nhân đột nhiên nhớ tới cái gì, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà ma.
“Hay là phát cho mỗi người một túi thịt vị dương vật.”
Nói xong, phình bụng cười to, Cố Hải gương mặt tuấn tú chợt tối sầm, bật người nhào tới giày xéo Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân tiếp tục cười to, cười đến cuối cùng đều rã rời, nằm sấp vào con trai của Cố Hải chậm rãi mà hít thở.
Cố Hải lấy tay vỗ một cái vào mông căng tròn của Bạch Lạc Nhân, giả vờ giận dỗi hỏi: “Cười đủ chưa?”
Bạch Lạc Nhân quay đầu, lại vừa nở nụ cười khanh khách.
Cố Hải tức giận nghiến răng, “Cậu cứ trông cậy vào cái chuyện cười này mà sống cả đời đi!”
Chờ Bạch Lạc Nhân tâm tình ổn định lại, Cố Hải đột nhiên có một linh cảm.
“Chúng ta phát cho mỗi người một túi heroin đi*!” (*Hải-Lạc-Nhân = He-ro-in)
……………..
Bạch Lạc Nhân khóe miệng giật một cái, “Cậu phát được sao?”
“Dĩ nhiên không phải chất độc hại thật, chỉ là đánh dấu trên bao bì như vậy thôi.”
Bạch Lạc Nhân suy nghĩ một chút, “Như thế rất sáng tạo, bất quá trước đó cùng ngành công an báo trước một tiếng, đừng để đến lúc đó hôn lễ hoàn thành, hai ta đều đi vào nhà tù.”
“Yên tâm đi, việc này tôi khẳng định không bỏ xót được.”
“Tạm ổn rồi, còn gì nữa không…” Bạch Lạc Nhân dùng nắp bút khều nhẹ vào mũi Cố Hải, “Việc bố trí hội trường, chờ tôi tham quan xong sân bãi sẽ thảo luận lại.”
Cố Hải gật đầu, trong mắt lấm tấm ánh nhìn dâm dục.
“Vậy chúng ta nên làm chính sự chưa?”
“Chính sự?” Bạch Lạc Nhân buồn bực, “Chúng ta còn có chính sự gì chưa bàn sao?”
Cố Hải vừa thấy Bạch Lạc Nhân đã quên, liền hung hãn đè Bạch Lạc Nhân vào quần.
“Đừng làm rộn, đừng làm rộn.” Bạch Lạc Nhân dùng sức giãy, “Lát nữa còn phải đi thăm ba mẹ tôi nư…… đừn..g…….” Miệng thật sự đã bị chèn ứ nghẹn.
Bạch Hán Kỳ và thím Trâu đang ở nhà thử y phục, trong ngăn kéo tất cả y phục đều đã lấy ra hết, thật một dịp quan trọng đang đến, mà lại thiếu một bộ y phục thích hợp.
“Không được rồi…” thím Trâu nhìn vào gương lắc đầu, “Bộ y phục này của tôi có phải quá trắng không hả?”
Bạch Hán Kỳ cầm một dây dưa chuột dài nửa thước, ở bên cạnh mà loay hoay cắn hăng hái, căn bản không nghe được thím Trâu đang nói cái gì.
“Lão Bạch a! Hỏi ông đó!” Thím Trâu lại lập lại một lần.
Bạch Hán Kỳ vẫn thờ ơ như trước.
Thím Trâu sãi bước đi tới, một tay lấy quả dưa leo trong tay Bạch Hán Kỳ ném xuống đất, cả giận nói: “Mỗi lần nói chuyện với ông, ông đều không nghe được! Cái lỗ tai còn ở trên đầu ông làm gì hay hỏng rồi, nhéo xuống đi!”
Bạch Hán Kỳ cười hắc hắc hai tiếng, “Nếu có thể nhéo xuống, tôi đã sớm nhéo xuống!”
Thím Trâu nhanh chóng tức giận đến không còn hiền lành nỗi, y phục vốn chật, cứ như thế mà thở hổn hển, nút thắt trên bụng bị kéo căng đứt phựt ra hai bên. Thím Trâu sắc mặt quẫn bách, nhanh chóng quay về phòng ngủ tìm y phục khác, trong lòng niệm lẩm bẩm: Nguy thật, may là ở nhà thử trước một chút, nếu như trên hôn lễ xuất hiện sự tình này, thật đúng là mất mặt.
Đổi xong y phục quay lại, thấy Bạch Hán Kỳ lại đem dây dưa leo nhặt lên ăn.
Lúc này mặt đen sậm, “Tôi đã nói ông bao nhiêu lần rồi? Cái gì rơi xuống đất thì không được ăn, con nó cho ông nhiều tiền như vậy, giữ lại để làm chi a?”
“Tiễn nhiều hơn nữa cũng không thể phung phí a! Sàn nhà chúng ta điều không phải mỗi ngày đều lau sao?”
Bạch Hán Kỳ là từ cuộc sống khổ cực mới có được ngày hôm nay, luôn luôn khởi xướng cần kiệm tiết kiệm, nếu ông biết Cố Hải để cầu hôn con ông, mà đưa nhiều tiền như vậy, khẳng định sẽ thoả đáng phủ quyết cửa hôn sự này.
Hai người đang ầm ĩ, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải đẩy cửa đi vào.
“Nói gì mà náo nhiệt như thế?” Cố Hải cười hòa nhã hàn huyên, “Con ở hàng hiên đã nghe thấy tiếng của hai người.”
Bạch Hán Kỳ quay nhìn Cố Hải than khổ, “Ba đem dưa leo rơi trên mặt đất nhặt lên ăn, thím con liền mắng ba.”
Cố Hải cuối cùng cũng biết tác phong vệ sinh của Bạch Lạc Nhân là di truyền từ đâu, có điều sự tình phát sinh ở trên người cha vợ, vậy thì nên tránh không bàn đến
“Chỉ cần sàn nhà sạch sẽ, nhặt lên ăn cũng không có gì, không sạch sẽ, ăn rồi không phải sẽ bệnh sao!”
Bạch Lạc Nhân ở bên cạnh thọc Cố Hải một chút, hạ giọng cảnh cáo nói, “Lần sau tôi nhặt gì đó rơi dưới đất lên ăn, cậu không được mắng tôi nữa!”
“Cậu không được!” Cố Hải bật người thay đổi giọng nói, “Cậu dám nhặt một lần nữa xem!”
Mẹ nó!… Bạch Lạc Nhân trong lòng đáp trả một câu.