Theo ta.
Bách Độc Tà Hoa cùng Sáu vị Tùy tùng đi theo.
Trong đó có một đại thúc. Một đại thẩm. Ba nam tử và một nữ hiệp. Tất cả đều không tầm thường.
Trên Đường tới viện Thế Tử.
Bách Độc Tà Hoa phát hiện trong phủ Du Hoặc toàn cao thủ.
Nhưng nhóm nhân thủ đi theo lại không phát hiện ra chứng tỏ cao thủ trong phủ Hoàng Thương không tầm thường.
Bách Độc Tà Hoa suy nghĩ, cao thủ này chắc là do Hoàng Đế cử đến. Chứng tỏ Hoàng Đế coi trọng chuyện này đến mức nào
Võ Lâm lần này sẽ ra sao đây.
Đi đến viện Thế Tử. Thời Sầm đang trong phònh nắm tay Công Chúa để nàng bớt lo.
Thấy Nhóm Du Hoặc đến thì đứng dậy.
Du Hoặc nói: Đây là Phò Mã Và Công chúa.
Bách Độc Tà Hoa và Tùy tùng quỳ gối tham kiến.
Thời Sầm nói: Đứng lên cả đi. Mau vào coi cho Thời nhi.
Bách Độc Tà Hoa tuân mệnh rồi vô phòng đến giường Thế Tử khám bệnh.
Khám thì đã khẳng định Độc này đúng là độc Bách Dực.
Bách Độc chắp tay nói: Khởi bẩm Phò Mã,Khởi bẩm công chúa. Thế Tử đúng là trúng độc Bách Dực. Nhưng ta có thể chữa được.
Mọi người nghe song thở phào một hơi.
Thời Sầm hỏi: Chữa trong bao lâu.
Bách Độc nói: Khoảng nửa năm là khỏi.
Thời Sầm gật đầu nói: Vậy các ngươi cứ ở luôn trong phủ đi. Tiện chữa trị.
Bách Độc chắp tay nói tạ ân.
Từ hôm ấy Bách Độc ở trong phủ Du Hoặc.
Hắn cũng cho người thăm tình hình Võ Lâm.
Bệ Hạ đã cho Võ Lâm bầu chọn lại Minh chủ.
Cho bình chọn luôn lại Tông chủ của Thập Tự Ngũ Phái.
Đưa ra một vài điều luật cho giang hồ.
Hạ lệnh phải xử lý chuyện Vu Tộc.
Võ Lâm Minh Chủ mới là Uông Minh Hà.
Đây là người Bách Độc cảm thấy hài lòng. Lúc trước Trương Kỵ Hào lên Võ Lâm Minh Chủ Hắn không ưng thuận.
Sau khi Minh Chủ Uông Minh Hà và Thập Tự Ngũ Phái mới lên đã cho nhân lực giải quyết chuyện với Vu Tộc.
Vu Tộc không ngờ Đại Lân lại có đại chiêu xử lý Bọn họ. Khiến Vu tộc chết mất cả trăm người.
Vu Tộc đành phải đóng cửa biên giới.
Võ Lâm Đại Lân cũng không ngờ Minh Chủ mới lại cao tay như vậy.
Khiến mấy kẻ lúc trước nói Uông Minh Hạ thua kém Trương Kỵ Hào xấu mặt không biết chui vô đâu.
Bách Độc sau khi biết tin tức thì tiếp tục ở lại trong phủ Du Hoặc chữa trị cho Thế Tử.
Hôm nay Bách Độc đang ngồi nghiên cứu thuốc thì Vu Uông đến.
Thuộc hạ Bách Độc cũng mặc kệ vì chuyện này quá quen rồi.
Thấy Vu Uông Bách Độc cười nói: Đại công tử ghé chơi.
Vu Uông gật đầu: Ta luyện võ song. Học song ghé qua đây.
Bách độc nói: Đại công tử ngồi đi.
Vu Uông ngồi nói: Ngươi kể chuyện gang hồ cho ta nghe tiếp.
Bách Độc cười nói: Được.
Sau khi kể song,Vu Uông đi về viện.
Bách Độc nhìn theo.
Chu Hắc, tùy tùng bên Bách Độc chắp tay nói: Chủ nhân. Đại Công tử có vẻ thích giang hồ.
Bách độc cười nói: Ừ. Rất có tương lai.
Hoa Giao phu nhân nói: Ồ. Chủ nhân nói vậy là thật rồi.
Tứ Tự hỏi: Chủ nhân. Nhưng ta thấy Đại công tử có gì đặc biệt đâu.
Bách Độc đưa mắt nhìn thuộc hạ nói: Đúng. Vu Uông không đặc biệt nhưng không có nghĩa phụ thân hắn không đặc biệt.
Nhóm thuộc hạ nghe song giật mình: Ý công tử là.
Bách Độc nới: Ừ.
Nhóm thuộc hạ không tin được.
Hoa Giao Phu Nhân nói: Chủ nhân
Nhưng Ngũ Hoàng thương nhìn nếu xo ra chắc ngang bằng chúng thuộc hạ.
Bách Độc nói: Nếu đánh với ta, ta xẽ thua.
Nhóm thuộc hạ càng không tin được.
Tứ Tự hỏi: Không thể nào. Một Hoàng Thương võ công cao cường như vậy làm thế nào chứ.
Du Giao cười nói: Thiên Hạ này có nhiều việc mà các ngươi không nên biết. Đặc biệt là chuyện liên quan tới Triều Đình.
Nhóm thuộc hạ nghe song như nghĩ ra gì đó vội chắp tay nói: Là chúng thuộc hạ nhiều chuyện. Chúng thuộc
hạ chỉ là tò mò. Chủ nhân yên tâm. Chúng ta xẽ không thắc mắc gì nữa.
Bách Đôc nói: Ừ. Đi ra ngoài cả đi.
Nhóm thuộc hạ đi ra.
Bách Độc cười nham hiểm nghĩ:
Ây da. Ông trời thương ta mà. Vu Uông.
Những ngày còn lại. Bách Độc càng thân với Vu Uông.
Du Hoặc đã cho gọi Bách Độc đến và đưa ra một thứ.
Bách Độc xem song đứng dậy chắp tay nói: Hoàng Thương. Bách Độc có thể thề ta thân với đại công tử không phải ý xấu.
Với thế lực của Hoàng Thương. Tra ra chuyện của ta thì chắc chắn biết rõ ta như nào.
Du Hoặc đứng dậy đi ra cửa nói: Bách Độc. Ngươi là người thông minh.
Tương lai của ngươi ra sao còn phải xem ngươi cố gắng thế nào. Con đường ngươi đang đi ta thấy đúng đấy. Tông chủ Tà Gia Môn cũng là một ý hay.
Bách Độc nghe song vội chắp tay. Ta đã nhớ kỹ, Đa tạ Hoàng Thương.
Du Hoặc cười đi mất.
*****NĐH*****