Bởi vì trận pháp ‘Khí Tiên Cốt’ khổng lồ, tất cả núi rừng đất đá nhà cửa ở Thập Tam Châu đều rung chuyển dữ dội, không ít ngọn núi bị sập tạo thành khe nứt sâu hun hút như rãnh trời, tu sĩ có thể đạp mây cưỡi gió, hoặc ngồi trên phi thuyền bay lên cao tránh nguy hiểm, nhưng người bình thường thì không có khả năng tự vệ trước hoàn cảnh này.
Nếu linh lực Thiên Diễn nổ tung giữa không trung, có lẽ toàn bộ người ở Thập Tam Châu không một ai có thể chạy thoát.
Tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng thấu mây xanh, Thiên Đạo trong cơ thể Thịnh Tiêu có thể nghe rõ mồn một tất cả âm thanh trên thế gian.
Trận pháp ‘Khí Tiên Cốt’ đã được khởi động, dù có chém giết Ngọc Đồi Sơn cũng vô ích, nhưng Thiên Đạo vẫn thờ ơ như không có gì, hoàn toàn không để ý ‘sâu bọ’ rên la.
Yến Tương Lan với tu vi Đại thừa kỳ đã áp sát Thịnh Tiêu, kiếm Xuân Vũ càng ngày càng sắc bén, linh lực nhuốm đầy thân kiếm, năm ngón tay thon dài xương khớp rõ ràng cầm chuôi kiếm không trật mục tiêu đánh thẳng vào ngực Thịnh Tiêu.
Một tiếng nổ vang lên.
Dường như muốn đánh văng ba hồn bảy vía của Thịnh Tiêu ra khỏi cơ thể.
Thịnh Tiêu vẫn đứng vững bất động, kiếm ý thoáng cái áp sát tới trước mặt Yến Tương Lan.
Yến Tương Lan theo phản xạ giơ vỏ kiếm lên đỡ, nhưng đã chậm một giây, kiếm quang mang theo giá lạnh tấn công thẳng tới, y tránh đòn không kịp nên chỉ có thể đỡ bằng chuôi kiếm trong ngàn cân treo sợi tóc.
“Keng—”
Kiếm vào chuôi kiếm va chạm vào nhau, kiếm tuệ vừa thay mới của kiếm Xuân Vũ bị cắt đứt lặng lẽ rơi xuống, sau đó còn cắt đứt cả chuỗi ngọc đeo trên cổ tay của Yến Tương Lan được Thịnh Tiêu tặng hồi sinh nhật.
Sợi dây bị đứt, mười mấy hạt linh châu rơi rải xuống đập lộp bộp trên đất, phát ra tiếng vang nhỏ.
Ánh mắt của Thịnh Tiêu rơi vào những hạt châu sáng bóng tựa ngọc trai rơi như mưa xuống đất, đồng tử luôn trống rỗng vô tình chợt co rụt lại.
Tay cầm kiếm run nhẹ, kiếm Đông Dung trông như sắp tuột khỏi tay.
Một giây sau, Yến Tương Lan tung chưởng tấn công tới, cưỡng ép đè Thịnh Tiêu xuống đất.
Áo bào đen in hoa văn của Giải Trĩ Tông xõa xốc xếch trên đất, khuôn mặt xinh đẹp bị kiếm ý rạch ra một vết máu dữ tợn, giống như huyết lệ từng giọt rơi xuống gò má của Thịnh Tiêu.
“Thịnh Vô Chước!”
Khóe mắt của Yến Tương Lan đỏ hoe, không biết là do bị mất máu làm cho choáng đầu hay nỗi chua xót trong lòng bị ép cho bùng nổ, y lẩm bẩm: “Ta sẽ giết ngươi thật đó…”
Thịnh Tiêu nằm im, hình như đã bị y giữ chặt không thể giãy thoát ra, nhưng kiếm trong tay Yến Tương Lan mãi mà không hạ xuống được.
Đôi mắt của Thịnh Tiêu thay đổi liên tục giữa trạng thái vô tình vô cảm và giãy giụa kịch liệt, giống như đang tranh đấu với sức mạnh to lớn kia, toàn thân gồng cứng, lờ mờ có linh lực dồi dào đang chảy vọt điên cuồng trong kinh mạch.
Yến Tương Lan dùng một tay đè chặt vai của Thịnh Tiêu, nhận ra sự khác thường liền quát: “Thịnh Vô Chước!”
Hai mắt Thịnh Tiêu mở to hết cỡ, không biết lấy đâu ra sức lực bất ngờ vung tay hất Yến Tương Lan đang đè trên người mình bay ra ngoài.
Yến Tương Lan lảo đảo rơi xuống đất, y siết chặt kiếm Xuân Vũ trong tay, cứ ngỡ lần này vẫn không thành công, khi đang định tiến tới đánh tiếp nhưng lại nhìn thấy cả người Thịnh Tiêu vừa gồng vừa run, kiếm Đông Dung đã rơi trên đất từ lúc nào.
Linh lực và Thiên Diễn quấn quýt vào nhau, hối hả chạy trốn trong kinh mạch của Thịnh Tiêu, trong đầu của hắn như nổi lên sóng thần, chấn động Thịnh Tiêu dữ dội khiến hắn không biết mình đang ở đâu, đang làm gì.
“Thịnh Tiêu!”
Dường như bên tai có người ở nơi xa xôi đang gọi tên hắn, Thịnh Tiêu cố gắng lắng nghe, loáng thoáng nghe vài tiếng ngắn ngủi.
“Thịnh Tiêu ơi.”
“…Nhìn nè, hoa nở rồi.”
“Thịnh Tiêu, ta sợ.”
“Thịnh tông chủ thâm tình nhìn ta như vậy, lòng ta nào phải gỗ đá, lâu ngày sinh tình, tự nhiên cũng sẽ kính mến Thịnh Tiêu.”
Thịnh Tiêu.
Thịnh tông chủ…
Đột nhiên.
“Thịnh Vô Chước!”
Một tiếng gọi réo rắt tựa như mũi tên bay thẳng tới đâm vỡ kết giới vây nhốt Thịnh Tiêu, trong tiếng ngọc lưu ly vỡ loảng xoảng, tiếng gọi của Yến Tương Lan truyền rõ ràng vào trong tai Thịnh Tiêu.
Đồng tử của Thịnh Tiêu chợt lấy lại tiêu cự, thoáng cái từ trong bóng đêm vô tận tìm về với ánh sáng.
Hắn đần mặt ngồi ở đó, bỗng chốc ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc xung quanh, sau khi tỉnh táo lại, tầm mắt bất giác nhìn thấy Yến Tương Lan toàn thân đẫm máu đang quỳ trước mặt mình, y sợ hãi nắm lấy vai hắn, bờ môi mỏng hết mở lại khép, gọi hắn một tiếng.
“Thịnh Tiêu…”
Thịnh Tiêu hiếm khi ngơ ngác nhìn y, giống như vùng vẫy dưới vực sâu đã lâu, dẫu có chết cũng phải hướng tới đốm sáng nhỏ bé bên trên, nhưng từ đầu đến cuối chỉ có thể bất lực nhìn mà không thể chạm tới.
Hắn không biết mình ở trong vực sâu bao lâu, lúc này nhìn thấy khuôn mặt của Yến Tương Lan cảm thấy như đã cách một đời.
Kinh mạch của Thịnh Tiêu đang từ từ lành lại, tâm trí bị Thiên Đạo chiếm đoạt cùng từ từ bình tĩnh lại từ trong sóng gió kinh hoàng.
Hắn ngơ ngác nhìn khuôn mặt chảy máu của Yến Tương Lan, nhấc tay chạm nhẹ vào vết thương trên má y, nói nhỏ: “Ngươi… Sao rồi?”
Đôi mắt xinh đẹp của Yến Tương Lan lập tức trợn to, giờ mới biết Thịnh Tiêu thật sự tỉnh táo lại, y phì cười, bên khóe mắt đỏ hoe chảy xuống dòng nước mắt trong veo.
Y vừa khóc vừa cười giơ tay vỗ bép bép vào hai má Thịnh Tiêu, cười mắng: “Ta đang đập ngươi một trận đấy!”
Trong mắt Thịnh Tiêu thoáng hiện lên sự khó hiểu.
Bốn phía xung quanh dường như đều rất xa lạ, tâm trạng, hơi thở, thậm chí là cả âm thanh của vạn vật, nhưng chỉ có Yến Tương Lan là mang đến cảm giác quen thuộc cho hắn.
Bên hông của Yến Tương Lan còn đang chảy máu không ngừng, bởi vì mất máu nhiều nên sắc mặt tái mét, ‘Khí Tiên Cốt’ còn đang để kinh mạch của y cuồn cuộn thăng lên cảnh giới cao hơn, không thể tự chữa lành vết thương.
Thịnh Tiêu nhìn xuống thấy chỗ đau của Yến Tương Lan, đồng tử run lên.
Hắn vô thức muốn dùng linh lực chữa trị cho Yến Tương Lan, bỗng trong đầu từ từ hiện lên cảnh tượng bị Thiên Đạo điều khiển.
Tay của Thịnh Tiêu run rẩy dữ dội.
Trên vết thương đó, có khí tức của kiếm Đông Dung.
Là hắn…
Lúc này Yến Tương Lan chỉ cảm nhận mỗi luồng linh lực dồi dào của ‘Khí Tiên Cốt’ mang lại cho mình, khi bị Thịnh Tiêu sờ vào eo mới nhớ ra mình đang bị thương nặng.
Yến Tương Lan thấy Thịnh Tiêu cúi đầu không biết đang nghĩ gì, y vô tư cười lên: “Không có gì đáng ngại, ta còn làm ngươi bị thương, xem như huề nhau.”
Kiếm ý của Xuân Vũ còn ở trong cơ thể Thịnh Tiêu, dù vết thương đã lành lại thì phải mất chút thời gian để lấy nó ra.
Thân thể của Thịnh Tiêu run lên.
Yến Tương Lan giật mình, loáng thoáng nghe thấy từ âm thanh chồi non nảy mầm lặng lẽ biến thành cây non sinh trưởng, kèm theo tiếng gió thổi xào xạc êm tai.
Từ một vùng đất khô cằn nứt nẻ, đến cây khô gặp mùa xuân.
Sức sống hừng hực.
Yến Tương Lan giờ mới nhận ra Thịnh Tiêu khang khác chỗ nào.
Trong giọng nói của hắn…
Giống như dần dần có lại thất tình lục dục?
===Hết chương 99===