Cù Yến Đình đá hắn trong chăn: “Em ngáo à.”
[Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Nếu anh đồng ý thì em sẽ là Ca sĩ nhỏ may mắn.Cù Yến Đình nhét điện thoại xuống dưới gối đi ngủ, nhưng nhắm mắt mãi mà chẳng thấy buồn ngủ, sau lưng im ắng vắng lặng, dần dần vang lên tiếng Lục Văn hít thở đều đặn.
Sáng hôm sau, Lục Văn tỉnh dậy lôi điện thoại ra xem giờ, phát hiện một tin nhắn QQ chưa đọc, hắn mơ mơ màng màng mở ra xem.
[Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Được, anh đồng ý.Cơn buồn ngủ bay biến, Lục Văn trợn mắt nhìn tin nhắn được gửi vào lúc 3 giờ sáng, hay nói cách khác rất có thể Cù Yến Đình đã thức đến tận khi đưa ra quyết định mới thôi?
Phòng tắm có tiếng động, để kệ áo choàng phanh ngực, Lục Văn chạy như bay đến, đẩy cửa ra gào lên đầy sung sướng: “Thầy Cù ơi, anh đồng ý lên chương trình hả? Anh muốn tặng em niềm vui bất ngờ vào buổi sáng ư?!”
Cù Yến Đình vừa rửa mặt xong, làn da trắng nõn càng làm quầng thâm dưới mắt nổi bật rõ ràng, anh ngậm bàn chải đánh răng và bọt kem, ngọng nghịu nói: “Anh không đồng ý mà được chắc, tối đi ngủ còn chả thèm ôm anh luôn.”
Lục Văn sửng sốt, bước vào đóng cửa lại, giọng nói khàn khàn nghe không rõ lắm: “Giờ em bổ sung ngay đây.”
“Xê ra, đừng cản trở anh đánh răng.”
“Nhưng sáng sớm tinh lực em dồi dào lắm…”
“Không được… Em đừng có thế!”
Cù Yến Đình đi làm muộn, trước mặt đồng nghiệp gắng gượng tỏ ra khỏe mạnh đi lên tầng, vừa vào phòng cái đã ngả đầu ngủ bù. Chuyện tham gia chương trình giao cho trợ lý hồi âm, hai bên hẹn thời gian đàm phán.
Vào ngày kí hợp đồng, giây phút Cù Yến Đình đặt tên mình lên trang giấy, anh cảm giác mọi chuyện cứ như mơ vậy, không ngờ mình đã thay đổi từ trạng thái sợ hãi kể cả khi nghe điện thoại tới được bây giờ.
Lục Văn và Cù Yến Đình chụp ảnh tuyên truyền với nhau, âu phục đen tuyền, một người đeo cà vạt vân xoáy, một người thắt nút Windsor. Lục Văn tìm nhiếp ảnh gia xin toàn bộ ảnh chụp, chọn vài bức mình thích rồi gửi vào nhóm chat lừa đám bạn là ảnh kết hôn.
Ba anh bạn nối khố quá khinh địch gửi luôn tiền mừng, quay đi quay lại lên weibo mới thấy ekip chương trình chính thức công bố khách mời, thế là thi nhau vào nhóm chửi Lục Văn hơn trăm câu. Cố Chuyết Ngôn là người cạn lời nhất, vì Lục Văn còn gửi cho cả Trang Phàm Tâm, lừa nhà anh tận hai suất tiền mừng.
Sau công bố chính thức, Lục Văn và Cù Yến Đình tiếp tục tay trong tay thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng, từ ảnh chụp thân thiết trên đường đến lời cảm nghĩ xúc động khi nhận giải, rồi tới tham gia chương trình cùng nhau, đủ các lời bình luận xoay quanh hai người.
Trên mạng xuất hiện những người tự xưng là biết rõ nội tình, đăng tin rằng Cù Yến Đình vốn là học trò tâm đắc của Tằng Chấn, từ khi quay phim chiếu mạng bắt đầu rạn nứt, Lục Văn vì đi theo anh nên mới gây sự với Tằng Chấn.
Tin tức này nửa thật nửa giả lại còn hơi cường điệu hóa, có thể xem như phiên bản tổng hợp của đủ kiểu đồn đãi trong giới, Lục Văn và Cù Yến Đình chả bận tâm nhưng vẫn khiến nhiều khán giả thêm tò mò về họ.
Giai đoạn chuẩn bị cực kỳ rườm rà, lập đội là việc đầu tiên cần làm. Cù Yến Đình tìm Nhâm Thụ xin giúp đỡ, anh soạn sẵn trong đầu hơn một nghìn chữ, nhưng vừa mới ôn lại tình đồng môn khi xưa thôi, Nhâm Thụ đã sốt hết cả ruột bảo là đừng rề rà nữa và hỏi thẳng làm phó đạo diễn được đãi ngộ gì?
Năm ấy chong đèn học bài trong phòng ngủ, hai người họ từng mặc sức mơ tưởng về một mai sau không tìm được người thích hợp vào đội thì sẽ cứu cánh giúp nhau vô điều kiện, chỉ cần bao ăn bao ở thôi.
Có Nhâm Thụ hỗ trợ, thành viên của tổ đạo diễn lần lượt được chốt hạ, trong lòng Cù Yến Đình thấy vững vàng hơn hẳn. Tiếp theo là tổ quay phim, anh tìm thành viên nòng cốt từng hợp tác trong “Đêm đầu tiên” trước, rồi liên hệ với hai thầy trong giới điện ảnh.
Ánh sáng và trang trí, đạo cụ và dựng cảnh, âm thanh và biên tập… Cù Yến Đình tự mình tìm tòi tuyển chọn, đích thân đi mời từng vị trí, từ một quân sư lặng thầm đến người gầy dựng cả một đội ngũ đằng sau lưng, hệt như chú chim yến nhỏ bé đơn độc nay đã trở thành cánh chim đầu đàn.
Với tư cách một nhà đầu tư, Lục Văn cũng không rảnh rỗi, hắn phụ trách tổ sản xuất, tổ hậu cần và tổ chức hoạt động tiếp cận khán giả, ban đầu Cù Yến Đình không muốn hắn phải vất vả đâu, nhưng vạn sự khởi đầu nan, đương nhiên anh muốn nắm tay người yêu vượt qua gian khổ rồi.
Tới khi tổ đội xong xuôi, xem xét bối cảnh, lựa chọn địa điểm, giải quyết đủ các đơn từ và giấy phép, Cù Yến Đình bắt đầu dốc lòng thiết kế kịch bản phân cảnh, còn Lục Văn nghiên cứu kĩ càng nhân vật và kịch bản.
Tháng 6 vào hè, “Trước sân khấu và sau hậu trường” chính thức ghi hình.
Ekip chương trình không dùng mánh lới “chân thật”, nhưng thực tế thì chân thật đến nỗi không cả chuẩn bị kịch bản. Tôn Tiểu Kiếm như bà mẹ già, dặn đi dặn lại Lục Văn rằng nhất định phải giữ kẽ, nếu cậu lớ ngớ come out thì ngày hôm sau anh sẽ lên ngay tầng cao nhất của tòa nhà Hoàn Lục để nhảy lầu tự tử.
Biệt thự Tử Sơn trang bị đầy đủ camera cố định, ngoài ra còn có ba anh trai quay phim đi theo. Ngày hôm đó, Lục Văn mặc áo phông trắng và quần jean gọn gàng thoải mái với gương mặt mộc không trang điểm.
Hắn nghĩ đại một lời mở đầu: “Chào các bạn khán giả, tôi đang đầu tư phim điện ảnh mà suýt phải bán cả căn nhà này đi để kiếm tiền đấy.”
Anh trai quay phim: “Cậu là con nhà giàu cơ mà?”
“Nhìn cái biết ngay anh không phải con nhà giàu.” Lục Văn nói: “Tiền trong nhà bị thế hệ trước giữ hết rồi.”
Anh trai quay phim: “Thế tại sao không bán?”
Lục Văn: “Quay xong chương trình của các anh rồi bán, có khi giá lại tăng lên ấy chứ.”
Cậy không có kịch bản và thiết lập tính cách, Lục Văn bung lụa nói đủ chuyện trên trời dưới biển, mãi lâu sau mới quay về chủ đề chính: “Hôm nay tổ đạo diễn tới đây định họp bàn về việc chọn vai.”
Vừa dứt lời, trong vườn có một bóng người bước tới, Lục Văn chạy ra mở cửa.
Cù Yến Đình đã đến đây từ nửa tiếng trước, vì quá căng thẳng mà anh đứng chờ bên hồ trong công viên Tử Sơn lâu ơi là lâu, nếu không tại mấy con ngỗng trắng to bự đuổi theo anh thì anh sẽ còn lề mề vào muộn hơn nữa.
Trước mặt ống kính và camera-man vây xung quanh, Lục Văn và Cù Yến Đình đối mặt, khi ánh mắt chạm nhau, hai phần tim đập rộn ràng, ba phần chột dạ thấp thỏm, năm phần ngầm hiểu ăn ý.
Lục Văn phản ứng trước, nhiệt tình chào hỏi: “Thầy Cù đến rồi đấy à, mau vào nhà đi!”
Cù Yến Đình cắn răng cố tỏ vẻ giả dối, bước vào huyền quan quen thói định cầm dép lê, bàn tay duỗi ra bỗng khựng lại giữa không trung, anh chỉ vào tủ giày mạnh mẽ ghìm cương trước vực: “Cái tủ này nhìn đẹp thế.”
Những người khác vẫn chưa tới, Cù Yến Đình ngồi gọn sang một đầu sô pha, hai tay nắm lại đặt trên đầu gối, Lục Văn định bụng đến gần nhưng bị anh lia mắt – chẳng có tí sát thương nào – cảnh cáo, đành ngồi xuống đầu kia.
Phòng khách trần cao rộng thênh thang, Lục Văn và Cù Yến Đình cách xa nhau, nom không thân cho lắm. Chương trình truyền hình kị nhất là nhạt nhẽo, Lục Văn gãi đầu hỏi: “Thầy Cù ơi anh có lái xe không?”
Cù Yến Đình đáp: “Hôm nay xe của anh bị hạn chế [1].”
[1] Luật hạn chế ô tô đi lại tại Bắc Kinh: Biển số xe có số cuối là 1 và 6 bị cấm lưu hành vào thứ 2, số cuối là 2 và 7 cấm lưu hành thứ 3, số cuối 3 và 8 cấm lưu hành thứ 4, số cuối 4 và 9 cấm lưu hành thứ 5, và số cuối là 5 và 0 cấm lưu hành vào thứ 6.“À à.” Lục Văn lại gãi gãi cổ: “Mùa hè đến rồi.”
Cù Yến Đình thầm nghĩ, em nói thế thì bảo anh tiếp lời làm sao?
Lục Văn không còn chỗ nào để gãi nữa bèn mở lọ đồ ăn vặt đựng hạt cứng mà Cù Yến Đình thích nhất trên bàn lùn ra, rồi đưa cho anh: “Thầy Cù, anh ăn hạt óc chó không?”
Cù Yến Đình lễ phép đáp: “Không cần đâu, cảm ơn em.”
Cảm ơn cái đầu anh í… Lục Văn không chịu nổi, tự nhặt một hạt đáp vào miệng, đoạn xỏ dép lê đứng dậy: “Đi đến đây chắc khát lắm rồi nhỉ, em pha cho anh cốc cà phê nhé.”
Phòng khách chỉ còn lại một mình Cù Yến Đình, anh vẫn ngồi ngay ngắn, rút điện thoại ra nhắn vào nhóm công việc của tổ đạo diễn, giục mọi người đến nhanh lên.
Nhâm Thụ trả lời: Sắp đến rồi.
Trong phòng bếp vang lên tiếng leng keng loảng xoảng, đã lâu rồi Lục Văn không ở đây, quên hết chỗ để dụng cụ sạch sẽ. Tìm ra hạt cà phê, hắn pha theo sở thích của Cù Yến Đình – thêm sữa không thêm đường.
Chuông cửa vang lên, Cù Yến Đình đứng dậy ra mở cửa, Nhâm Thụ và những người khác trong tổ đạo diễn đến cùng lúc, ba bốn gã đàn ông tức thì đánh vỡ im ắng lúc trước.
Cù Yến Đình hơi thả lỏng, mời mọi người vào phòng khách ngồi tự nhiên.
Bấy giờ, Lục Văn mồ hôi mồ kê nhễ nhại lao ra từ trong bếp, gào mồm hỏi: “Thầy Cù ơi cốc cà phê để trong ngăn kéo nào vậy, em tìm mãi không thấy đâu!”
Tất cả mọi người đồng loạt ngước mắt lên, cộng thêm mấy cái camera nhìn hai người họ.
Tiên sư bà nó… Cù Yến Đình sợ đến mức lắp bắp: “Sao, sao anh biết được?!”