Đóng cửa, đóng cửa lại.
“Nhóc con, may quá! Cháu đến kịp rồi.” Tần Hải Lỗi nhẹ nhàng thở phào một hơi…
Tiểu thiên sứ dẫu sao cũng là người thừa kế…
Chắc sẽ giúp được cho ông ta nhỉ?
“Có chuyện gì thế ạ?” Tịnh Hề đóng cửa lại, khi mà quay đầu nhìn, không khỏi cất giọng điệu đầy ngạc nhiên: “Chú giết chết con nhà ai đấy?”
Tần Hải Lỗi:”…” Con nhóc này cũng bình tĩnh ghê gớm.
Nè, nhìn lại coi là ai.
Như thể nghe được tiếng lòng của giám hộ tiên sinh, Tịnh Hề khoác lại áo ngoài, ngồi xổm xuống. Khi nhìn thấy dung nhan bợt bạt của Radwan kia, cô khẽ nhíu mày…
“Cậu ta bị nhiễm hơi thở của quỷ rồi.” Quỷ khí nồng nặc.
Sao lại bị trúng kế của ai thế này?
“Nhiễm hơi thở của quỷ?” Tần Hải Lỗi lộ ra vẻ mặt “không thể tin nổi”, cuống quýt: “Không…không thể nào…”
“Chú gặp chuyện gì à?” Tịnh Hề nhướn mày, hôm nay không lẽ ông ấy gọi cô tới là để xem xem Radwan sắp chết chưa chắc: “Chú giết cậu ta?”
Nếu không thì bày ra cái biểu cảm này cho ai coi?
“Không phải. Đây là…” Tần Hải Lỗi thật cố gắng biểu đạt lời nói sao cho dễ hiểu: “Gần đây xảy ra chuyện. Hôm nay Radwan bảo ta gọi cháu tới để đưa về thiên đường. Nhưng cháu chưa kịp tới thì đã xảy ra chuyện đây rồi.”
“Gọi cháu về thiên đường?” Này nhé, có rắm bảo bảo mới quay lại cái nơi đầy mây nhạt toẹt đấy.
“Cháu…cháu…” Tần Hải Lỗi chỉ chỉ vào Radwan: “Cậu ta sẽ chết chứ?”
Giờ đâu phải lúc tranh chấp về việc đi hay ở!
Thiên thần sắp toi rồi!!!
Tịnh Hề móc ra một tấm phù, dán nhẹ lên mu bàn tay của cậu ta. Quỷ khí mờ mờ nhạt nhạt vừa bao phủ bỗng chốc biến tan. Màu xanh tái trên mặt Radwan cũng bớt đi nhiều.
“Nghỉ ngơi thêm mấy tháng nữa sẽ ổn thôi.” Tịnh Hề rảo bước quanh văn phòng hiệu trưởng, mắt hạnh xinh đẹp quan sát từng thứ một…
Có hơi thờ của quỷ…
Cảm giác của cô có lẽ vậy đi.
Tần Hải Lỗi giơ tay, lau lau mồ hôi trên trán…
Được cứu là tốt rồi…
Suýt thì hù bay hồn ông.
Trông sắc môi của nhóc Radwan tươi hơn vừa nãy. Tần Hải Lỗi để cậu nhóc nằm yên trên ghế, lấy áo khoác đắp lên người.
“Văn phòng chú có nhiều người vào lắm à?” Tịnh Hề cầm lên một cái cúp nhỏ, săm săm soi soi, tiện miệng hỏi.
“Ngày nào chắc cũng có hai, ba người vào mà…” Tần Hải Lỗi khẽ nhíu mày: “Ý nhóc là có…con quỷ nào đó đã lợi dụng ta đả kích Radwan.”
Nếu thật như vậy, tội lỗi của ông ta nặng lắm đấy.
“Có vẻ như là vậy.” Tịnh Hề đặt lại cái cúp về vị trí cũ, cô nhóc tới gần bàn làm việc, chăm chăm nhìn vào tấm ảnh dính máu…
Dùng tay gạt ra…
Ồ, đó không phải là ảnh dính máu. Nó là bức ảnh đầy máu tươi…
Người đàn bà trong tấm ảnh bị treo lộn ngược trên cầu thang, tóc dài che phủ mặt mũi, máu đỏ sau bức tường trắng trải dài. Trông ghê rợn đến mức Tịnh Hề nhìn mà thấy ởn da gà.
Cô úp tầm ảnh xuống, mở tấm hồ sơ ra…
Oẹ…
Máu me be bét…
Xem ra còn kinh khủng hơn lúc Lạc Cẩm Tu giết người hồi nhỏ…
“Đây là cái gì?”
“Nạn nhân của ác quỷ. Ta đã cố gắng thu thập được tung tích của nó trong mấy năm nay. Nhưng mọi thứ thật khó khăn.”