Bố của họ có thể buông tay vợ của mình nhưng họ thì không thể buông bỏ mẹ của mình được.
Cố Thiện Linh ở London nên anh ấy có thể giúp Cố Thành Trung điều tra thông tin về ba bệnh viện đó, sau đó anh ấy lại liên tục gửi thông tin về cho anh.
Hứa Trúc Linh vừa mới nói xong thì Cố Thiện Linh gọi điện thoại tới. Anh ấy nói rằng có một bệnh viện đã đóng cửa nhưng vì hệ thống phòng ngự quá mạnh nên các hacker thông thường không thể xâm nhập vào được. Không còn gì để nói nữa, đó chắc chắn là bệnh viện mà Phó Minh Nam đã từng ở.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Thành Trung mới phát hiện ra là Hứa Trúc Linh đã đi vào phòng từ lúc nào rồi.
Thức ăn vừa ra khỏi nồi mà đã nguội lạnh từ lâu.
Đây là lần đầu tiên mà Cố Thành Trung bỏ bê cô như thế, giống như cô không hề tồn tại trên đời vậy. Dù rất khó chị: nhưng cô cũng hiểu và thông cảm cho anh. Nếu cô bố mẹ của mình vẫn còn sống thì có khi cô còn rối bời và lúng túng hơn Cố Thành Trung rất nhiều lần ấy chứ.
Ít nhất thì bây giờ anh cũng rất rạch ròi, anh biết bản thân phải làm gì. Mà cô thì chỉ có thể hoảng hốt lo sợ không nghĩ được gì cả mà thôi.
Hứa Trúc Linh thấy anh nhìn mình thì nói: “Thức ăn cũng nguội cả rồi, để em đi hâm lại cho anh nhé. Nếu anh không muốn ăn thì để em nấu cho anh ít cháo, dù sao cũng phải lót dạ một chút…”
Cô chuẩn bị xoay người rời đi thì đột nhiên cổ tay bị anh năm lấy. Anh đặt khay cơm lên bàn một cách tùy tiện rồi ôm chặt cô vào lòng, khẽ nói lời xin lỗi.
Mỗi một từ anh nói đều ẩn chứa tình cảm nồng nàn và vô cùng sâu sắc.
“Không sao đâu anh, em hiểu mà. Em cũng rất quan tâm đến chuyện của mẹ. Nếu tìm được thì em đi cùng anh đến thăm mẹ được không?”
“Ừ, anh muốn nói cho mẹ biết là anh đã cưới được một cô con dâu giỏi giang, xinh đẹp ngần này này. Chắc chắn mẹ sẽ thích em”
“Vậy anh phải ngoan ngoãn ăn cơm nhé? Nếu không thì cô con dâu xinh đẹp, giỏi giang này sẽ trở mặt mà giận anh đấy”
“Bây giờ anh ăn ngay đây.”
Anh cũng không để tâm đến thức ăn đã nguội mà ăn luôn.