Phanh!
Ngay lúc hắn đang lùi lại, trường thương đỏ thẫm triệt để bạo liệt.
Phốc.
Tông Hỏa phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân linh lực chấn động lập tức uể oải xuống, hiển nhiên nhận lấy thương thế không nhẹ, bất quá hắn vẫn cắn chặt hàm răng, ánh mắt âm hàn, Linh Trận Sư tuy có thể bố trí được Linh trận lợi hại, nhưng khi Linh trận tán đi thì bản thân thực lực yếu ớt sẽ hiển hiện ra, nếu như có thể tìm được cơ hội, hắn chỉ cần một kích, liền có thể chém giết Mục Trần.
Nhưng mà, Mục Trần thừa biết tên Tông Hỏa này suy nghĩ gì, miệng hắn nở một cười lạnh, nếu hắn đã xuất thủ tất nhiên sẽ không lưu lại họa ngầm.
Bàn chân Mục Trần đạp mạnh, trực tiếp đã xuất hiện ở giữa không trung, nơi đó thần ấn vẫn chưa hề tiêu tán, sau đó trong ánh mắt hoảng sợ của Tông Hỏa, Mục Trần hung hăng vỗ một chưởng lên trên thần ấn.
Oanh!
Một chưởng đánh ra, thần ấn lập tức mãnh liệt bắn xuống, giống như một tòa núi cao, mang theo một bóng ma, trùng trùng điệp điệp đè xuống Tông Hỏa.
Bóng mờ bao phủ đến, Tông Hỏa biến sắc, chỉ có thể cắn răng, Linh lực quán chú vào hai tay, trực tiếp ngạnh kháng thần ấn, ý đồ đẩy thần ấn ra.
Phanh!
Nhưng mà, ngay khi song chưởng chạm vào thần ấn, hai chân liền mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, đầu gối xuyên vào nham thạch chìm sâu xuống, mà hai tay hắn càng là truyền đến thanh âm cốt cách vỡ vụn, hai tay đã bắt đầu vặn vẹo.
Chỉ là một tòa thần ấn, vậy mà phảng phất như chở một tòa Thần sơn nguy nga mênh mông, loại sức nặng này, cho dù là hắn cũng không có cách nào thừa nhận!
Bá!
Thân ảnh Mục Trần xuất hiện ở trên thần ấn, chân hắn đập mạnh xuống, lập tức khí lãng phiên cổn, cả tòa thần ấn trầm xuống, mà tên Tông Hỏa ở phía dưới càng thêm thê thảm, hai tay gần như bị bẻ gẫy, máu tươi phun ra, nhuộm đỏ quần áo, cực kì chật vật.
Bất quá Mục Trần thấy thế, cũng không hề có nửa phần thương cảm, ánh mắt hờ hững, càng muốn dậm mạnh thêm một cước nữa, đem cái tên Tông Hỏa này lập tức phế bỏ.
Tông Hỏa tựa hồ cảm ứng được sát ý từ Mục Trần, không hề do dự chút nào, gào thét một tiếng, lập tức Xích Viêm tràn ra, chính là ngạnh kháng đẩy thần ấn nhấc lên một đoạn.
Phanh!
Mà hắn tức thì dùng song chưởng vỗ mạnh xuống mặt đất, máu tươi bắn tung tóe, huyết dịch như thiêu đốt, lập loè một cái, thân ảnh hắn đã xuất hiện ở ngàn trượng bên ngoài, sau đó liền rơi xuống bên ngoài tòa Tiếp Dẫn Đài.
Phốc.
Thân ảnh hắn rơi xuống, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, bộ dáng tóc tai bù xù, làm gì còn có nửa điểm tiêu sái nữa, trong mắt càng có thêm sợ hãi cùng bối rối, giống y 1 chú chó nhà có tang.
Khi thân ảnh Tông Hỏa rơi xuống, trận trận âm thanh xôn xao không ngừng từ phiến thiên địa truyền ra, không ít cường giả các tộc có chút chấn động nhìn về phía Mục Trần, ánh mắt có chút lập loè, hiển nhiên ai cũng chưa từng ngờ tới, nhân loại chỉ có thực lực Lục phẩm Chí Tôn này không ngờ khó giải quyết đến vậy.
Còn ở nơi Thiên Bằng tộc đứng, khuôn mặt đám người Liễu Thanh càng là một mảnh hôi bại cùng với khó có thể tin.
Ai có thể ngờ tới, chắc chắn nắm thắng lợi trong tay vậy mà đảo mắt liền lật úp thành bộ dáng như vậy…
“Tiểu tử này, dĩ nhiên là một vị Thiên phẩm Linh Trận Sư, thật sự là che dấu thật sâu!” Một gã cường giả Thiên Bằng tộc nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng ánh mắt nhìn về phía Mục Trần lại là nhiều hơn một phần kiêng kị, một vị Thiên phẩm Linh Trận Sư nếu như để cho hắn có thời gian chuẩn bị, cho dù là muốn chém giết Thất phẩm Chí Tôn, cũng là điều quá bình thường.
Bàn tay Liễu Thanh nắm chặt, cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, nửa câu nói cũng không thể phát ra.
Dưới những ánh mắt chấn động đang nhìn mình, thần sắc Mục Trần bình tĩnh như cũ, chân hắn đạp mạnh, tòa thần ấn liền theo thời gian trôi qua từ từ tiêu tán.
Cùng lúc đó, hắn ngẩng đầu lên, sắc mặt hờ hững nhìn qua tên Tông Đằng đang giằng co cùng Cửu U, thản nhiên nói: “Ngươi nếu không dừng lại, vậy thì đừng trách ta sẽ xuất thủ.”
Lời nói rơi xuống, chỉ thấy được trong tay áo hắn có Linh quang bay múa tưng tưng, đang nhanh chóng dung nhập vào phiến thiên địa, lập tức xuất hiện từng đạo quang văn như ẩn như hiện, trong lúc mơ hồ, hình như lại là có thêm một tòa Thiên Phẩm Linh Trận uy năng kinh người sắp thành hình.
Trên bầu trời, Tông Đằng cảm thụ được sát ý sắc bén từ bên dưới truyền đến, đồng tử co rụt lại, sắc mặt trở nên khó coi hơn rất nhiều, chợt hắn cúi đầu nhìn thật sâu Mục Trần, âm thanh lạnh lùng nói: “Lần này thật sự đã khinh thường ngươi.”
Khi trước hắn chưa bao giờ để Mục Trần ở trong mắt, mà bây giờ mới hiểu được, uy hiếp từ người này đến hắn, chỉ sợ còn muốn lớn hơn Cửu U, khó trách Cửu U khi trước có tự tin như vậy.
Mục Trần từ chối cho ý kiến, thần sắc bình tĩnh, chỉ thấy được từng đạo Linh Văn càng phát ra rõ ràng, một cỗ linh lực chấn động kinh người dần dần thành hình.
Hô.
Tông Đằng hít sâu một hơi, trong mắt xẹt qua hàn quang, bất quá hắn cũng là người quyết đoán, biết được hiện tại nếu Cửu U liên thủ cùng Mục Trần, hắn căn bản không có nhiều phần thắng, bây giờ rút lui vẫn tốt hơn.
“Ngươi gọi là Mục Trần đúng không? Ta đã nhớ kỹ, nếu là có cơ hội, đích thân ta sẽ lĩnh giáo một chút Linh trận của ngươi, hi vọng đến lúc đó chớ để cho ta thất vọng đó.”
Tông Đằng thối lui, nhưng mà thanh âm băng hàn lại truyền đến, hiển nhiên hắn cực kỳ không cam lòng.
Nhưng đối với ngữ điệu uy hiếp của hắn, Mục Trần chẳng thèm để ý, hắn ngẩng đầu nhìn Cửu U mỉm cười, sau đó ánh mắt chuyển rời, nhìn về phía những cường giả của các tộc khác đang nhìn hắn chằm chằm.
“Chư vị, tòa Tiếp Dẫn Đài này, ta đã muốn, không biết còn ai có ý kiến?”
Trong lúc nói chuyện, hắn cong ngón tay búng ra, bên trên tòa Tiếp Dẫn Đài liền là có thêm linh quang hội tụ phô thiên cái địa, bên trong có vô số đạo quang văn phức tạp, ai cũng không biết trên đó chứa đến mấy toà Linh trận.
Những cường giả kia thấy thế, ánh mắt một hồi lập loè, nhưng cuối cùng theo thời gian dần trôi qua liền đem ánh mắt thu trở lại, nơi đây có mười ngọn Tiếp Dẫn Đài, không cần phải tốn sức lực lượng lên 1 tòa khó gặm, mạo hiểm đánh cược cùng Mục Trần cộng Cửu U còn không bằng cướp lấy những tòa Tiếp Dẫn Đài chưa có ai chiếm cứ.
Dù sao ai cũng tinh tường, bên trên tòa Tiếp Dẫn Đài kia, đã được Mục Trần bố trí phòng thủ kiên cố, cưỡng ép xông vào, chỉ sợ số người cực nhỏ nhoi có lòng tin mình có thể làm vậy.
Mục Trần nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng lặng lẽ thở dài một hơi, chợt hắn ngẩng đầu nhẹ nhàng cười với Cửu U, xem ra cái tòa Tiếp Dẫn Đài này, không còn người nào dám đến tranh đoạt rồi.
Cái danh ngạch vào Viễn Cổ Luyện Thể Tháp này, cuối cùng đã đến tay.