Diêm Khải Văn chớp mắt, nói: “Tôi cảm thấy là Giang Nghĩa, nhất định là anh ta âm thầm động tay chân, phát hiện kế hoạch của chúng ta, vì vậy dùng chiêu lấy đạo của mình để trị lại người, dùng những con rắn này lên người chúng ta.”
Nghe thấy lời này, trái tim của Chu Duẫn Cường càng thêm rét lạnh.
“Giang Nghĩa? Lại là Giang Nghĩa?”
“Giang Nghĩa này rốt cuộc có bản lĩnh gì, giỏi đánh nhau thì cũng thôi đi, ngay cả mưu trí và thế lực cũng mạnh đến mức khiến người khác khiếp sợ.”
“Khải Văn, cậu không có chuyện gì đi trêu chọc quái vật như vậy làm cái gì?!”
Chu Duẫn Cường của bây giờ thật sự hối hận rồi.
Đương nhiên, không phải là thật lòng hối hận, mà là bị thực lực của Giang Nghĩa gây sốc, không thể không hối hận.
Diêm Khải Văn bĩu môi nói: “Còn không phải đều là do ngài hay sao? Nếu lúc đầu không phải ngài thèm cơ thể của Dương Quân Như thì sao lại gây ra một chuỗi những chuyện phía sau?”
“Đệch, cậu còn cãi?”
Chu Duẫn Cường giơ tay tát một cái, Diêm Khải Văn rất tức giận nhưng không dám lên tiếng.
Cả đường im lặng.
Bọn họ lái xe đến một khu biệt thự, đi tới trước cửa một ngôi biệt thự, đây là nhà của Chu Duẫn Cường.
Hai người trước sau xuống xe, đi vào trong nhà.
Chu Duẫn Cường trực tiếp ném chiếc áo ngoài vào trong rọt rác, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa một lượt, thay bộ quần áo sạch sẽ, cũng bảo Diêm Khải Văn đi thay quần áo.
Sau khi tắm sạch sẽ, hai người ngồi đối diện ở sô pha.
Chu Duẫn Cường cầm một quả táo trên bàn ăn: “Nói cái gì cũng muộn cả rồi, lần này thật sự là đá phải tấm sắt rồi. Ngay cả thế lực ngầm mạnh như Ổ Rắn Độc cũng bị Giang Nghĩa dễ dàng giải quyết, chúng ta còn có thể làm gì được cậu ta?”
Diêm Khải Văn cúi đầu không lên tiếng.
Cách có thể nghĩ được đều nghĩ hết rồi, còn có thể làm sao được.