Có thể khai sáng ra Huyền Hoàng Học Cung, Huyền Hoàng Lão Tổ lòng ôm ấp khí phách, đúng là làm người ta bội phục.
Chỉ giá trị một tòa học cung này, cũng đã vượt xa Huyền Hoàng Mẫu Khí vô cùng vô tận ngoài kia, Huyền Hoàng Mẫu Khí mặc dù hãn hữu, nhưng dù sao chẳng qua là vật chết, mà kiến thức của Huyền Hoàng Học Cung mới là vô cùng vô tận, truyền thừa muôn đời, tài phú tạo phúc thế nhân.
Trong Học cung có đệ tử mặc hắc bạch nhị sắc đi ra, mời đám người Giang Nam đi nghỉ ngơi.
– Ta vốn cho là bọn họ người mặc hắc bạch nhị sắc cùng mặt nạ hắc bạch, chỉ là vì hiển lộ khí phái của học cung, hiện tại mới cảm thấy thâm ý sâu sắc.
Ánh mắt Giang Nam chớp động, thầm nghĩ trong lòng.
Hắc bạch nhị sắc đại biểu chính là Âm Dương, Thái Cực, Huyền Hoàng, thiên địa, đệ tử học cung người mặc hai loại quần áo này, chính là tượng trưng của Huyền Hoàng Học Cung, ngụ ý sâu xa, người mặc màu đen, đại biểu thành tựu cực hạn ở “Huyền”, người mặc màu trắng, thì tượng trưng cho cực hạn ở “Hoàng”.
– Vị sư huynh này, xin hỏi Vọng Tiên Đài ở nơi nào?
Giang Nam hướng đệ tử Huyền Hoàng Học Cung dẫn dắt hắn đi nghỉ ngơi hỏi.
– Ngày sáu tháng giêng chưa tới, Giang sư đệ cần gì nóng lòng nhất thời?
Trong đó một vị bạch y đệ tử lại cười nói:
– Nếu như Giang sư đệ chờ nóng nảy, không bằng đi dạo chung quanh, gần đây Đa Văn Thánh Nhân của học cung ta truyền đạo giảng kinh, không cấm ngoại nhân đi nghe giảng. Đương kim Thánh Nhân của học cung ta, học quán cổ kim, chính là lão tổ tự mình khâm điểm, nói hắn là uyên bác nhất từ cổ chí kim, là đệ nhất Thánh Nhân.
– Vị đệ tử học cung này, làm sao sẽ biết tên họ của ta?
Trong lòng Giang Nam buồn bực, nhưng bất động thanh sắc, khom người tạ ơn, đứng dậy ở trong học cung mọi nơi đi lại, trong hư không chư thánh tư biện dũ phát rõ ràng, dần dần, một cảm ngộ to lớn chiếm cứ thượng phong, áp qua suy nghĩ của những chư thánh khác.
Trong lòng Giang Nam khẽ nhúc nhích, cất bước đi thẳng về phía trước, chỉ cảm thấy cổ suy nghĩ này càng ngày càng mạnh, đủ loại Đạo âm nổ vang, vượt xa những chư thánh khác, hiển lộ ra một loại khí khái chư thánh Bách gia Duy Ngã Độc Tôn!
Mà trong đạo âm kia, tích chứa muôn vàn diệu pháp, không gì không hiểu, hết thảy tuyệt không thể tả!
Hắn trong lúc vô tình cất bước đi ra hơn mười dặm, dần dần đi tới chỗ sâu của Huyền Hoàng Học Cung, cổ suy nghĩ này chấn động hư không, phát ra Đạo âm dẫn động Thiên đạo, Thiên Đạo nổ vang, chấn động thiên địa.
Phía trước xuất hiện một mao lư, cổ suy nghĩ này bắt đầu từ trong mao lư truyền ra.
– Trục xuất Bách gia, Duy Ngã Độc Tôn, khí khái thật là mạnh!
Giang Nam đứng ở ngoài mao lư, đứng yên một lúc lâu, đột nhiên cửa mao lư mở ra, bên trong truyền tới một thanh âm nói:
– Giang giáo chủ sao không đi vào?
Giang Nam khom người thi lễ, đứng lên nói:
– Đa tạ tiền bối có ý chiếu cố, đạo bất đồng bất tương vi mưu, vãn bối cáo từ.
Hắn xoay người rời đi, qua không lâu, Hắc Bạch nhị sứ hiện ra ở ngoài mao lư, khom người nói:
– Đa Văn Thánh Nhân, hắn không có bái ngươi làm thầy sao?
– Không có.
Trong Mao lư truyền đến một tiếng thở dài nói:
– Người này tâm trí trầm ổn, ta hướng hắn diễn biến Thiên Đạo chi âm, khí khái Duy Ngã Độc Tôn, vẫn không thể thuyết phục hắn. Các ngươi muốn chưởng khống hắn, để cho hắn vào Huyền Hoàng Học Cung ta, chỉ sợ sẽ uổng phí tâm cơ.
Hắc Bạch nhị sứ liếc mắt nhìn nhau, khom người rời đi.
Trong Mao lư đi ra một vị trung niên nam tử cao gầy, chòm râu nồng đậm, hốc mắt lõm sâu, thần thức của hắn vô cùng vĩ ngạn bát ngát, uyên bác thâm thúy, chư thánh cảm ngộ trong học cung cũng bị hắn đè.