Ông ta hoảng sợ nhanh chóng tháo thắt lưng rồi cởi quần ra, kết quả vừa mới cởi quần thì liền nhìn thấy đầu lưỡi màu nâu đậm lè ra, cắn vào mũi ông ta.
Hai tay Khổng Quang Triết nắm lấy thân rắn, cả người lăn lộn trên đất.
Càng lăn, rắn càng quấn dữ dội. Cuối cùng, cả người Khổng Quang Triết đều bị rắn bao bọc.
Một con lại một con, bắt đầu cắn xé.
Dưới tác động của độc tố, Khổng Quang Triết đau đớn và sợ hãi, từ từ mất đi khí lực, hoàn toàn không còn động tác nào nữa, hai tay xụi lơ không còn nhúc nhích.
Chết, đã chết rồi.
Ác giả ác báo.
Khổng Quang Triết muốn dùng cái chiêu này để hại Giang Nghĩa, nhưng sao ông ta có thể biết được Giang Nghĩa đã âm thầm giải quyết người của ông ta, sau đó lại âm thầm đưa rắn đến bất động sản Vinh Quang?
Ông ta chết không oan.
So với Giang Nghĩa, thực lực của ông ta kém quá nhiều.
Ở một bên khác.
Trong văn phòng chủ tịch, Chu Duẫn Cường và Diêm Khải Văn bị dọa ngồi cuộn lại trong góc phòng, run lẩy bẩy.
Cửa được chặn rất cẩn thận, không hề có vấn đề.
Nhưng mà.
Đôi mắt đang trừng to của bọn họ có thể nhìn thấy rõ có một con rắn hổ mang to lớn trực tiếp bò lên đến cửa sổ, dùng đầu rắn gõ gõ vào cửa kiếng.
Không biết tại sao, lúc này trong đầu Chu Duẫn Cường lại vang lên một câu hát: là ai, là ai đang gõ cửa sổ phòng tôi?
Đây chính là ca khúc mà Chu Duẫn Cường rất thích nghe.
Nhưng mà, bắt đầu từ lúc này, cả đời này ông ta cũng không thích bài hát này nữa.