Bọn họ lên đến bờ biển, tìm một nhà hàng hải sản ngay gần đó. Hứa Minh Tâm ăn uống phải gọi là vui sướng vô cùng.
Nhất là khi nghe được lời giới thiệu của đầu bếp, cá ở đây mỗi ngày đều được vớt lên từ biển, lúc nào cũng tươi ngon. Cô phải ăn hết sạch sành sanh mấy con cá nhảy nhót trước mặt mình!
Cô một bên vừa ăn, một bên vừa nói: “Sao anh lại biết em đang ở đó? Là Viên Hoài Nam nói cho anh biết sao?”
“Ừm, lá gan người nhà họ Chu lớn thật, đến người của anh cũng dám động vào!”
Âm thanh của Cố Gia Huy không gấp gáp, không vội vàng, thậm chí còn có chút bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta không thể coi nhẹ sự lạnh lẽo trong đó, giống như một lưỡi dao sắc nhọn.
Hứa Minh Tâm vội vàng nói: “Chu Thị Linh thực ra không hề muốn làm em bị thương, bọn họ chỉ là cãi vã một chút mà thôi. Anh đừng tức giận, loại chuyện nhỏ thế này không cần làm to chuyện lên đầu. “Nhưng khiến em chịu khổ rồi.”
“Không có đâu, chả khổ chút nào, thịt cá rất ngon mà.”
Lúc này khắp đầu Cố Gia Huy đều là vạch đen.
Ăn ăn ăn, trước mặt em còn bày sẵn một người chồng đẹp trai ngời ngời như vậy cũng đầu có thấy em nhìn nhiều thêm một cái!
Cố Gia Huy tự nhiên lại ghen tỵ với bát canh cá.
Bên này Hứa Minh Tâm đã cơm no rượu say rồi, thoải mái thở hắt ra một hơi. Không ngờ rằng Viên Hoài Nam sớm đã đợi ở cửa nhà hàng rồi, anh ta là đến để tạ tội.
Có lẽ anh ta đã đứng đấy rất lâu rồi, trên mặt đeo một chiếc kính râm, chắc cũng do sợ bị người khác nhận ra. “Anh Huy!”
Nhìn thấy bọn họ đi ra, anh ta nhanh chóng bước đến nghênh đón.
Cố Gia Huy híp mắt, sắc mặt không chút thiện chí. Tuy không tính toán nhưng anh cũng sẽ không giành sắc mặt tốt cho anh ta, hơn nữa trước mắt hai người bọn họ còn đang vướng phải vụ gán ghép cp.
Đây có được coi là tình địch không? Hứa Minh Tâm không ngờ rằng anh ta vẫn còn ở đây, không nén được bèn hỏi: “Chu Thị Linh không sao chứ?”