“Oa, thật sự là Tô Dư!”
“Làm sao cô ấy có thẻ đến một nơi như vậy chứ?”
“Tôi nhớ khoảng thời gian trước, cô ta cả ngày đều bị các phóng viên và sinh viên nhiều chuyện chặn đường không thể xuống được lầu.
Bây giờ cuối cùng cùng dám ra ngoài rồi sao?”
“Ha, còn không phải sao? Ai nấy đều cho rằng cô ta sẽ nồi tiếng! Kết quả là ta còn chưa nổi tiếng, thì “Chiến hổ”
đã sắp thát bại rồ “Giác mộng minh tinh này của cô ta, có thể coi như là đến đường cùng rồi!”
“Vậy chúng ta còn xin chữ ký của cô ta nữa không?”
“Chữ ký? Ký cái rằm! Cái loại minh tinh nghèo nàn đến ăn cùng quán ăn với chúng ta, có thể gọi là minh tỉnh sao?
Anh cũng không sợ mắt mặt à.
”
“Cũng đúng!”
“Còn đội mũ nữa chứ, khoe nổi tiếng cái gì chứ, thật sự cho rằng bản thân là cây hành gì chứ?”
Mọi người xung quanh lần lượt bàn tán, hoặc là cười nhạo hoặc là chế giễu, đủ loại ngôn từ khó nghe truyền đến.
Sắc mặt của Tô Dư thay đổi đáng kể, thân thể thanh tú khế run lên.
Kể từ khi tổ chức lại đoàn làm phim “Chiến hổ”, áp lực từ thế giới bên ngoài đối với Tô Dư ngày một tăng lên, đặc biệt là áp lực từ những người xung quanh đối với cô ấy.
Có lẽ cô ấy nên tìm một quản lý.
Lâm Dương hít sâu một hơi.
“Anh rể, chúng ta về đi…” Tô Dư không thể nào chịu nỗi, khẽ kéo tay áo của Lâm Dương, thấp giọng nói.
“Được!”
Lâm Dương gật đầu, đứng dậy đưa Tô Dư rời đi.
“Đứng lại!”
Chu Viên Viên lại ngăn cản Tô Dư không để cho cô ấy rời đi.
“Cô còn muốn làm gì nữa?” Tô Dư nghiền răng nghiền lợi hỏi.
“Làm cái gì ư? Tiểu Dư, tôi chỉ là muốn tốt cho cô! Cô không thể cứ chấp mê bát ngộ tiếp nữa! Nếu như cô cứ tiếp tục như vậy, gia đình cô phải làm sao đây? Bố mẹ cô phải làm sao? Chị họ Tô Nhan của cô phải làm sao?” Chu Viên Viên cười híp mắt nói.
Ngay sau khi những lời này vừa dứt, Tô Dư đầu óc mờ mịt.
“Cô có ý gì vậy? Chu Viên Viên, tôi không hiểu lời này của cô là có ý gì?”
“Ý gì ư? Còn cần tôi phải nói rõ ra mới được sao? Tôi là bảo cô không được hẹn hò với anh rễ nữa! Dù sao anh ta cũng là anh rễ của cô!” Chu Viên Viên lớn tiếng nói.
Ngay khi những lời này vừa dứt, quán ăn lập tức bùng Ồ nỗ…