Ngoài bầu trời.
Các thần linh bắt đầu bận rộn.
Lạc Băng Ly đã nói ra tổng cộng mấy trăm loại vật liệu quý giá, có vài vật liệu cho dù là ở thiên giới nguyên thủy cũng khó mà tìm được.
Các thần linh không thể không điều động phạm vi lớn, dốc hết sức đi tìm các loại vật liệu luyện khí quý giá.
Dưới yêu cầu của thần vương, ngay cả thần linh Kim Diễm cũng đích thân tham gia vào chuyện này.
Trong điện thần vương.
Thần vương ngồi trên ngai vàng cao ngất.
Trong đại điện trống trải, chỉ còn lại một bông tuyết khổng lồ.
Lạc Băng Ly bị đông cứng ở trong đó.
“Không ngờ ngươi lại thúc giục đám thần linh đi tìm những vật liệu này, như vậy, phong ấn trong thức hải của ta sẽ được giải trừ rất nhanh.” Lạc Băng Ly nói.
“Đúng vậy, nhưng trước lúc này, thiệt cho cô phải ở trong băng tuyết.” Cố Thanh Sơn xin lỗi nói.
Nhưng Lạc Băng Ly lại nghĩ về một chuyện khác: “Tên thần nói dối đó…”
“Là thật, một khi hắn ta phát động loại năng lực kia, ai cũng không thể nói dối ở trước mặt hắn ta.”
“Vậy ngươi…”
“Hắn ta không dám phát động năng lực với thần vương, trừ phi hắn ta muốn chết.” Cố Thanh Sơn nhàn nhạt nói.
Lạc Băng Ly thở phào nhẹ nhõm.
Cố Thanh Sơn hỏi: “Chẳng nhẽ cô lại giống như sư phụ, là một luồng phân hồn sao?”
“Không, ta là hoàn chỉnh, ta vẫn chưa từng chết.” Lạc Băng Ly nói.
Nàng đi sâu giải thích: “Toàn bộ thời đại thượng cổ, ngoài Linh Quy ra, chỉ có ta mới có thể duy trì linh hồn và thể xác hoàn chỉnh.”
“Tại sao lại như vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ta là tu sĩ mạnh nhất của đạo Âm Luật, thần hồn hùng mạnh nhất, nếu nói về đánh đơn, ta không hề sợ thần linh và đám quái vật thượng cổ bình thường đó, tất cả mọi người đều quyết định cho ta sống tiếp, để phụ trách duy trì cả bóng chồng của thời đại không xảy ra sơ xót.” Lạc Băng Ly nói.
“Kế hoạch sau cùng của nhân tộc, cuối cùng vẫn bị thần linh phát hiện.” Cố Thanh Sơn thở dài nói.
“Đúng vậy, nhưng chúng ta còn chuẩn bị một con đường khác, để bảo đảm con đường này không bị phát hiện, nó được phong ấn trong thức hải của ta, ngay cả ta cũng không thể biết được nội dung chi tiết.” Lạc Băng Ly nói.
Nàng nhìn Cố Thanh Sơn, kiên quyết nói: “Một khi phong ấn mở ra, ta sẽ lập tức dùng Thần Niệm truyền âm nói cho ngươi biết con đường kia, sau đó ta sẽ đốt cháy linh hồn mà chết, sẽ không tiết lộ con đường này cho thần Kim Diễm đó.”
“Cô sợ ông ta?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không phải sợ, mà là ta có thể nhìn ra, hắn vô cùng khát vọng lấy được bí mật sau cùng của nhân tộc, thậm chí xa hơn là muốn giết ngươi.” Lạc Băng Ly nói.
Cố Thanh Sơn yên lặng trong chốc lát, nói: “Cô không nên chết.”
Lạc Băng Ly nói: “Ta phải chết… ta sẽ làm ra vẻ như chạm phải phong ấn mà chết, như vậy, các thần linh mới không hoài nghi ngươi đã biết được bí mật kia”
Cố Thanh Sơn quả quyết nói: “Như vậy không được, để ta nghĩ cách khác.”
Lạc Băng Ly lắc đầu nói: “Khi mọi thứ bắt đầu, mỗi người bọn ta đều đã chuẩn bị cho cái chết, vô số người đồng hành cũng vì bí mật này mà hi sinh, ta cũng sắp lấy cái chết để bảo đảm bí mật không bị tiết lộ, ngươi không cần để ý.”
Cố Thanh Sơn nhìn ra ý nghĩ muốn chết của nàng, tâm tư khẽ dao động.
Hắn trầm giọng nói: “Càng ở thời điểm này, cô càng không thể chết được.”
“Tại sao?” Lạc Băng Ly hỏi.
“Khi con đường thứ nhất bị thần linh hủy diệt, cũng đã chỉ rõ vấn đề của nhân tộc.” Cố Thanh Sơn nói.
Lạc Băng Ly bị lời nói của hắn hấp dẫn, hỏi: “Nhân tộc có vấn đề gì?”
“Đánh giá thấp kẻ địch.”
Cố Thanh Sơn chậm rãi nói: “Cô phải hiểu một chuyện, thần linh không dễ đối phó như vậy, ngay cả lục đạo luân hồi bọn họ cũng có thể lấy ra, nhất định còn cất giấu rất nhiều thủ đoạn.”
Hắn lộ ra một tia tự giễu: “Tại sao ta luôn phải ở lại điện thần vương, ngồi bất động ở trên cái ghế này? Chỉ vì hiểu biết của ta về thần linh quá ít, căn bản không thể rời khỏi Thần cung đi làm nhiều chuyện khác hơn, nếu không rất dễ để lộ sơ hở trước mặt thần linh khác.”
“Ngoài thần linh, quái vật hoang cổ càng khó đối phó, chúa tể hoang cổ đã sớm biết rõ mọi thứ về thần linh, vẫn luôn không có động tĩnh gì, sau đó đột nhiên ra tay giết chết thần vương.”
“Chúa tể hoang cổ đầy cảnh giác đối với nhân tộc, ta đoán hiểu biết của của nó về nhân tộc còn cao hơn cả thần linh.”
Lạc Băng Ly run sợ một hồi, nhìn Cố Thanh Sơn nói: “Ngươi không có lòng tin?”
Cố Thanh Sơn nói: “Dĩ nhiên không có.”
“Tại sao?” Lạc Băng Ly hỏi.
Cố Thanh Sơn đáp: “Lòng tin được xây dựng trên cơ sở hiểu biết lẫn nhau… ta đây ngay cả việc thần tộc đã bắt chước nhân tộc làm ra bao nhiêu món đồ không thể tưởng tượng được cũng không biết, cũng không biết nhất tộc hoang cổ rốt cuộc mạnh đến trình độ nào, càng không biết bọn họ ôm bí mật và mục đích gì để đối phó với nhân tộc.”
Hắn bất đắc dĩ nói: “Cái gì cũng không biết, cái gì cũng không rõ ràng, càng không có nguồn thông tin đáng tin cậy, cô cảm thấy ta có mấy phần thắng?”
Lạc Băng Ly im lặng một hồi.