Cố Thành Trung cau mày thật chặt, không vui nói.
Bàn tay to rộng vòng lên trên eo cô, kéo mạnh cô lại gần mình, dán sát người cô vào lồng ngực anh.
Khía cạnh độc tài chuyên chế của anh được bộ lộ rõ ra ngoài.
“Em còn cơ hội đấy hay sao chứ?”
Cô nói với vẻ đáng thương.
“Cả đời này em đừng có mà mợ, trừ khi anh chết.”
Anh nói gắn từng chữ một.
Trừ khi anh đã chết, không còn ai chăm sóc cô, thế thì anh mong là Hứa Trúc Linh có thể kiếm được một người đàn ông tốt, chăm sóc cho cô chu đáo cẩn thận.
Bằng không thì, chỉ cần anh còn sống được một ngày thì anh không mượn ai phải chăm sóc cho cái người được anh đặt trong tim mình.
Mình vẫn còn sống thì sao anh có thể trơ mắt ra nhìn và yên tâm trao cô cho một gã khác chăm sóc kia chứ.
“Xì, chết cái gì mà chết, anh đừng có mà nói gở-”
“Tuân lệnh” Đúng lúc ấy, một loạt ca nô được thả xuống quanh thuyền, trên đó chất đầy pháo hoa, sau đó…
Bầu trời đêm màu xanh đậm giăng đầy sao.
Pháo hoa muôn hồng nghìn tía không ngừng nở rộ, tất cả mọi người ra ngoài xem pháo hoa.
Tiếng pháo hoa nổ tung liên tiếp, nghe nói cả vùng biển này đã được ban tổ chức thu mua, khí thế khôi hoành.
Lúc pháo hoa lớn nhất nở rộ, Cố Thành Trung hôn lên trán cô rồi thâm tình lưu luyến nói ra ba chữ.
“Anh yêu em.”
Cho dù chung quanh có ồn ào thì cô vẫn nghe thấy rõ ràng.
Khóe miệng cô cong lên thành nụ cười ấm áp, cô ra sức gật đầu.
Chỉ là cô không nói ra.
Cô cũng rất yêu anh, đã sớm vượt qua anh yêu mình.
Các cô ở lại London mấy ngày giúp Cố Thiện Linh xử lý một chút chuyện của Tập đoàn rồi dẹp đường về phủ.
Cô còn đặc biệt cám ơn Thanh Viên, Thanh Viên nghe thấy cô giúp được cậu ta thì cực kỳ vui vẻ đứng tại chỗ huơ tay múa chân.