Lúc này Lạc Băng Ly đột nhiên phát hiện, từ dưới chân mình, băng sương bắt đầu nhanh chóng ngưng kết, đồng thời lan ra toàn thân.
Không hay!
Thần vương đã ra tay với mình rồi!
Bọn họ giam cầm mình, là vì muốn dụ Cố Thanh Sơn đi ra.
Quyết không thể như vậy!
Lạc Băng Ly lại vận bí thuật Vẫn Lạc lần nữa.
Một luồng linh lực tản ra từ trên người cô.
Đang lúc ấy thì, Thần Niệm của Cố Thanh Sơn lại tới.
“Này, cô làm gì vậy, đừng chết mà, ta chắc chắn sẽ cứu cô”
Hắn vội vàng truyền âm nói.
Lần này Lạc Băng Ly thuận theo phương hướng Thần Niệm của hắn truyền tới.
Tỉ mỉ cảm ứng dò xét.
Lạc Băng Ly đột nhiên phát hiện một chuyện.
Một chuyện không thể nào tin nổi.
Nàng chợt nhìn về phía ngai vàng của thần vương, nhìn về phía vị thần vương mới nhậm chức kia.
Thần băng sương và giá rét đang tựa vào ghế, một cái tay gợi lên băng sương trong hư không.
Băng sương vô tận đã đóng băng hai đầu gối của Lạc Băng Ly, tiếp tục lan tràn lên phần hông cô.
Vị thần vương này lộ ra nụ cười đắc ý: “Nhìn đi, cô ta không tự sát, ta cũng biết cũng không phải mọi tu sĩ nhân tộc đều có dũng khí tìm cái chết.”
Thần linh Kim Diễm im lặng một hồi, nói: “Như vậy thì tốt, hy vọng có thể dẫn dụ hắn xuất hiện.”
Thần vương nắm chặt quả đấm nói: “Đúng, đến lúc đó chúng ta đồng loạt ra tay, nhất định có thể bắt lại người mà ngươi nói kia.”
Thần linh Kim Diễm gật đầu.
Băng sương đông cứng tiếp tục lan ra khắp người Lạc Băng Ly.
Nửa người của nàng đã bị băng sương phong ấn lại.
Nhưng nàng không rảnh để quan tâm đến chuyện này, nàng phải cố gắng lắm mới có thể khiến mình duy trì vẻ mặt tuyệt vọng không đổi.
“Ngươi…” Lạc Băng Ly thử thăm dò nhìn về phía thần vương.
“Là ta.”
“Chứng minh cho ta thấy đi.”
“Linh Quy thả ta vào bóng chồng, Tạ Cô Hồng là sư phụ ta, cô muốn ta đi lấy một đồng tiền cổ, đồng thời nói với ta đồng tiền đó có thể đối phó với thần linh, sau đó thần tộc với quái vật hoang cổ cùng nhau tiến vào động tiên Hoang Vân chém giết, cô với ta cùng trốn đến bóng chồng đó.” Cố Thanh Sơn nhanh chóng truyền âm nói.
“Hiểu rồi, nhưng sao ngươi lại trở thành thần vương?” Lạc Băng Ly vẫn không thể nào tin nổi.
“Ta từng học về biểu diễn chuyên môn đó.”
“… Biểu diễn là cái gì?”
“Trước tiên không nói vấn đề này, cô có thể từ trong rất nhều bóng chồng của thời đại đến tìm ta, nhất định đã có chuẩn bị tương ứng… bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?”
Lạc Băng Ly lập tức nói: “Rời khỏi bóng chồng này.”
“Rời khỏi như thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Lạc Băng Ly nói: “Chúng ta cần phải thu tập rất nhiều vật liệu, mới có thể làm ra đĩa ngọc thông sang một bóng chồng ẩn hình khác”
Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm: “Hoá ra nhân tộc còn để lại một con đường, như vậy cũng tốt, để cho ta suy nghĩ một chút…”
Hai người nói chuyện rất nhanh, trong nháy mắt đã bàn bạc xong hết mọi chuyện.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng động não.
Lại qua một hồi.
Hắn truyền âm nói: “Không bằng như này, chúng ta…”
…
Khi băng sương dần dần ngưng kết tới cổ Lạc Băng Ly, nàng đột nhiên lớn tiếng gào khóc.
“Ta đầu hàng, ta không muốn chết!”
Sắc mặt thần vương khẽ động, dừng băng sương đang không ngừng lan tràn lại.
“Cô nàng nhân tộc, nói hết bí mật của ngươi ra, nếu không ta sẽ khiến ngươi phải chịu đựng băng sương đau khổ vĩnh viễn.” Thần vương nói.
Lạc Băng Ly há mồm muốn nói chuyện.
“Đợi đã!” Thần linh Kim Diễm ngăn lại nói.
“Sao vậy? Tại sao muốn ngăn cản ta hỏi tin tức?” Thần vương cau mày nói.
“Ta cảm thấy cần có thần nói dối ở đây.” Thần linh Kim Diễm nói.
Thần nói dối có một năng lực đặc biệt, đó chính là không có bất kì sự tồn tại nào có thể nói dối trước mặt hắn ta.
Thần vương ngừng một lát, chậm rãi nói: “Ngươi nói đúng, mau gọi thần nói dối tới.”
“Được.”
Một tên thần linh nhận mệnh đi ra ngoài.
Một lát sau, thần nói dối đã tới thần điện.
Lúc này thần linh Kim Diễm mới nhìn về phía Lạc Băng Ly, nghiêm nghị nói: “Được rồi, ngươi có thể nói, nhưng ngươi phải chú ý, chỉ cần ngươi nói một câu lừa dối bọn ta, thần vương sẽ cho ngươi phải chịu đựng hàn băng đau khổ trong băng sương.”
“Nếu điều ta nói đều là thật, thần vương có thể để ta sống không?” Lạc Băng Ly hỏi.
“Đương nhiên, chỉ cần mỗi một câu ngươi nói đều là thật, bổn vương đảm bảo an toàn tính mạng cho ngươi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Nhưng mà ông ta…” Lạc Băng Ly chần chừ nhìn về phía thần linh Kim Diễm.
Thần linh Kim Diễm tránh ánh mắt nàng, nói: “Ngươi không cần nhìn ta, ý chí của thần vương là ý chí của toàn thần tộc.”
“Nói mau!” Hắn quát lên một tiếng.