Chu Duẫn Cường có một tí dao động, hỏi: “Ông nói thật?”
Khổng Quang Triết lạnh lùng nói: “Đương nhiên, bây giờ tôi hận Giang Nghĩa không ít hơn so với ông, xử lý cậu ta, là việc tôi muốn làm nhất bây giờ.”
“Vậy ông nói một chút, kế hoạch của ông là cái gì?”
“Khụ khụ.”
Khổng Quang Triết nhìn thoáng qua mấy tên tráng hán cầm hung khí trong tay sau lưng, Chu Duẫn Cường vung tay lên, để bọn hắn đều lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người ông ta và Khổng Quang Triết.
Khổng Quang Triết mới lên tiếng: “Biết chúng ta tại sao gọi là Ổ Rắn Hổ Mang sao?”
“Bởi vì các ngươi ra tay rất cay độc?”
“Ha ha, đây vẻn vẹn là thứ bên ngoài nhận biết nông cạn đối với chúng tôi thôi, kỳ thật nguyên nhân mà chúng tôi gọi là Ổ Rắn Hổ Mang rất đơn giản, cũng là bởi vì chúng tôi thích nuôi rắn, nuôi rắn hổ mang.”
Chu Duẫn Cường nuốt ngụm nước bọt: “Món đồ kia độc tính rất mạnh.”
“Đúng.” Khổng Quang Triết nói: “Tại trong đại bản doanh có một trại chăn nuôi chuyên môn, bên trong có hơn mấy trăm con rắn hổ mang, mỗi một con đều có độc cực mạnh. Mà kế hoạch của tôi chính là ——bỏ toàn bộ những con rắn độc này vào khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng!”
Vừa mới dứt lời, Chu Duẫn Cường liền không nhịn được nở nụ cười.
Tuyệt, quá tuyệt vời.
Thử nghĩ một chút, hơn mấy trăm con rắn hổ mang bò qua lại trong công ty, đến lúc đó lại khóa kín cửa, những người kia của khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng chẳng phải đều thành bữa tiệc lớn trong miệng rắn hổ mang hay sao?
Tin tưởng trong vòng một ngày là có thể giải quyết toàn bộ khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.
Một chiêu này thật sự là quá độc ác.