Tống Minh Uyên phát hiện bạn nhỏ này tựa vào mình, đưa tay xoa đầu cậu.
Đêm đó, thành viên của Phượng Hoàng đều nhận được tin trứng đã nở, tất cả tò mò vây quanh. Tri Nguyên thú đã tỉnh giấc, mặc dù vẫn ở giai đoạn ngây thơ, nhưng rốt cuộc thì cũng là giống cao cấp, đã có năng lực phân biệt, giờ phút này ngửi thấy mùi lạ lẫm, hai đứa bèn dùng cả tứ chi “ê a” một tiếng nhào vào trong lòng Bạch Thời, hiển nhiên là không thích người khác tới gần.
Bạch Thời ôm chúng, xoa xoa an ủi, tưởng tượng hình ảnh tương lai chúng sẽ khí phách ngời ngời cùng cậu chinh chiến vũ trụ, lập tức kích động.
Lục Việt đã sớm nhận được mệnh lệnh không thể bại lộ, bởi vậy khi vừa pha sữa về thấy có nhiều người như thế, lập tức dừng lại, nó biết mình không thể đứng đấy, bèn duy trì hình thức người máy gia dụng lết tới bên giường. Tống Minh Uyên liếc nhìn nó, biết nó mà mở miệng thì xong đời, dứt khoát nhận lấy bình sữa, thấy Bạch Thời bận không rời tay, bèn giúp cậu cho bé còn lại ăn.
Lam mỉm cười nhìn một nhà bốn người kia, nói một tiếng chúc mừng. Bạch Thời cho rằng hắn đang chúc mừng vì hai quả trứng đã nở thành công, vui vẻ gật đầu, Tống Minh Uyên hiểu được ngụ ý của Lam, nhìn hắn một cái. Nét vui vẻ của Lam càng rõ hơn, thấy đã muộn, liền bảo mọi người tản, chẳng mấy chốc trong căn hộ đã còn lại hai người họ.
Tống Minh Uyên kiên nhẫn cho Tri Nguyên thú ăn, dự định kéo Bạch Thời về phòng nghỉ ngơi, nhưng sau đó đã thấy vấn đề lớn xuất hiện, bởi vì oắt con này muốn ngủ chung với hai sinh vật kia, anh im lặng một lát: “A Bạch.”
Bạch Thời dạ một tiếng, ôm Tri Nguyên thú không buông tay.
Tống Minh Uyên rũ mắt nhìn cậu: “Nhỡ em ngủ rồi xoay người đè vào chúng thì phải làm sao đây?”
Bạch Thời không biết anh nói thật hay giả, chớp mắt mấy cái: “Em có thể nằm xa một chút.”
“Chúng sẽ rúc vào bên cạnh em, nếu đêm khuya chúng tè dầm thì làm thế nào?”
Bạch Thời chớp mắt mấy cái: “Chỉ số thông minh của chúng cao lắm, chắc sẽ tới nơi khác tè… Ưm?”
Cậu chưa nói dứt câu thì cái cằm đã bị túm lấy, theo sát là cảm xúc mềm mại trên môi, hơi thở nóng ướt phả vào trong miệng, dịu dàng cuốn lấy lưỡi cậu, Bạch Thời ngừng thở, đại não lập tức trống rỗng.
Mặc dù đại ca từng nói có cảm giác với cậu, nhưng cho tới nay thái độ vẫn rất bình thường, không có gì khác nhau, không hề chủ động hôn cậu, dù có cũng chỉ là nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng, đây là nụ hôn thứ hai sau đêm uống say ấy.
Trong hỗn loạn, Bạch Thời vô thức nhớ lại nụ hôn thô bạo mà nồng nhiệt kia, đại não lại trống rỗng.
Tống Minh Uyên nhạy bén phát hiện bạn nhỏ này đang ngơ ngác, hai tay dời ra, từ từ xách hai thứ kia để qua một bên, cúi xuống ôm cậu lên, quay người rời đi.
Bạch Thời ngơ ngác mất vài giây mới hoàn hồn, nhìn tình huống trước mắt, mặt liệt quay đầu qua chỗ khác, lại dám dùng sắc để dụ dỗ mình, quá vô sỉ!
Cậu đang muốn bảo người này buông mình xuống, bên tai bỗng nghe thấy tiếng Tri Nguyên thú kêu réo, lập tức duỗi móng vuốt túm chặt khung cửa, bảo rằng hai đứa nói chúng còn nhỏ, không thể rời khỏi cậu. Tống Minh Uyên liếc nhìn phía sau một vòng, ra lệnh cho Trọng Thiên ném cho chúng một bộ quần áo của A Bạch.
Bạch Thời giật mình, định nói làm sao mà có tác dụng được thì lập tức nghe thấy âm thanh vui vẻ của Lục Việt vang lên: “Đại ca của chủ nhân thật là anh minh, chúng không làm loạn nữa rồi~”
Bạch Thời: “…”
Mẹ nó, cậu ghét cái thế giới vô lý này!
Tống Minh Uyên nhìn Bạch Thời, thả cậu xuống đất. Bạch Thời im lặng đứng đấy, đang lựa chọn giữa việc bị Tri Nguyên thú tè dầm vào người giữa đêm hôm khuya khoắt hay là ngủ cùng đại ca, mặt liệt bước ra khỏi cửa phòng. Tống Minh Uyên rất thích tính cách ngẫu nhiên thức thời của cậu, đáy mắt mang theo nét vui vẻ, đi theo.
Từ ngày ấy, Tri Nguyên thú bước vào cuộc sống của họ, có hai cơ giáp đỉnh cấp làm bảo mẫu, chúng sống rất tốt, sau hai tuần đã có thể nói một vài câu đơn giản. Nhưng bởi vì Lam cứ luôn cười nói “Mẹ hai đứa thế này thế nọ” làm chúng mở miệng nói câu đầu tiên là “Mẹ”.
Bạch Thời im lặng lâu thật là lâu, bắt đầu phẫn hận uốn nắn chúng, bắt chúng gọi ba ba, đợi nghe được hai đứa ngoan ngoãn gọi một tiếng mới thỏa mãn.
Thi đấu, kinh doanh, nuôi con, cuộc sống bận rộn mà phong phú, chẳng mấy chốc đã qua một tháng, vòng loại của Liên Minh đã kết thúc. Cuối cùng, Phượng Hoàng dùng thành tích đứng đầu tinh hệ Bell để bước vào vòng chung kết, về sau là Tinh Diệu, Hỏa Dương, Lục Thạch, vân vân…
Bởi vì bây giờ là cuối năm, để tạo thế, cũng vì hòa hoãn bầu không khí, càng giúp các đội của ba tinh hệ lớn quen biết nhau, trước khi vòng chung kết bắt đầu, ban tổ chức sẽ sắp xếp một buổi tụ hội làm nóng bầu không khí, đến lúc đó sẽ mời chủ lực của mỗi đội tham gia. Bạch Thời đã hiểu, cái này cũng có khái niệm giống chương trình Toàn minh tinh, khác nhau là số người nhiều hơn một chút, hơn nữa cũng không phải thi đấu, chỉ chơi vài trò chơi mà thôi.
Còn một điều là những trận đấu kể từ bây giờ sẽ áp dụng chế độ đào thải, mà mỗi đội có thể tiến vào vòng chung kết cũng không dễ dàng, cho nên nghĩ theo một hướng khác, đây là một buổi tụ hội mang tính chất cổ vũ. Cùng lúc đó, lịch thi đấu vòng chung kết sẽ được xử lý bằng phương pháp rút thăm, đúng lúc các đội đều tới đông đủ, ban tổ chức sẽ để cho chính họ quyết định vận mệnh sau này.
Vì vậy mọi người nghỉ ngơi vài ngày, xuất phát tới đế đô.
Từ lúc nở ra tới nay, Tri Nguyên thú chưa từng rời khỏi Bạch Thời, lúc trước mỗi trận đánh ở sân khách cũng đi theo, đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ, nhưng vì tránh làm cho người khác chú ý, chúng sẽ không đi phi thuyền công cộng mà là đi cùng Tống Minh Uyên, thế nên Bạch Thời cũng đi theo.
Đám Lam đã đăng ký, bây giờ ngồi chờ cất cánh. Phi thuyền tư nhân thì không phải hạn chế nhiều như vậy, nhanh chóng rời khỏi hành tinh, từ từ tiến vào vũ trụ mênh mông. Hiện tại đã là ban đêm, Bạch Thời đang tắm, Tống Minh Uyên thì ngồi xem văn kiện, nghe được máy truyền tin đột nhiên vang lên, mở video màn hình nhỏ, hỏi: “Có chuyện gì thế ạ?”
Tống tướng quân nhìn con út: “Mấy đứa đang tới đế đô phải không, dẫn con dâu về nhà ngồi một chút…”
Ông còn chưa nói xong đã thấy trong tầm mắt xuất hiện hai sinh vật một đen một trắng nhào vào lòng con trai quý hóa nhà mình, lập tức sững sờ. Tri Nguyên thú cũng nghe được tiếng chuông, bèn lao tới, duỗi móng vuốt với với: “Ba ba…”
Tống Minh Uyên nhìn hai đứa, biết chúng còn nhỏ, trước mắt chỉ có thể dựa vào mùi để phân biệt người, trên cơ bản không nhớ rõ tướng mạo, cho nên không ngại giới thiệu cho chúng, chỉ vào màn hình nói: “Đây là ông nội.”
Vì vậy Tri Nguyên thú đặt chân lên cổ tay anh, đồng thanh gọi: “Ông nội.”
Nét mặt Tống tướng quân vô cùng bình tĩnh: “À, xin chào, vậy đi, gặp lại.”
Tống tướng quân đã quên hết những gì cần nói, thẫn thờ ngắt liên lạc.
Tống Minh Uyên: “…”
