Diệp Phàm có chút ngoài ý muốn: “Phải vậy không? Ngươi kiếm như thế nào?”
“Ta giới thiệu phù phòng bệnh, 110 vạn, giá nguyên bản của phù này không phải một trăm vạn sao? Ta bán ra đắt hơn mười vạn.” Võ Hào Cường tự hào khoe.
“Ngươi rất có đầu óc làm sinh ý a!” Mới kiếm lời mười vạn khối mà thôi, trong lòng Diệp Phàm có chút khinh thường, bất quá, nghĩ đến Võ Hào Cường vẫn chỉ là một tiểu thí hài, Diệp Phàm cảm thấy không nên đả kϊƈɦ tính tích cực của người ta thì hơn.
“Tiểu thúc, lát nữa ngươi bồi ta đi lấy tiền! Bây giờ ta không có tiền, may mà có số tiền này cứu trợ gấp!”
Diệp Phàm gật đầu, “Được, ngươi rất thiếu tiền sao? Trước đấy ta mới cho ngươi năm trăm vạn mà?”
“Bị tịch thu!” Võ Hào Cường đá chân, tràn đầy tức giận oán trách: “Lão cha không phải người tốt gì!”
Diệp Phàm gật đầu phụ họa: “Lão cha ngươi đúng là không phải người tốt.”
“Bỏ đi, có nói lão cha cũng không thay đổi được gì, may mắn ta vừa kiếm lời một bút, cũng vừa đủ dùng, tiểu thúc, ta muốn tới ở đây vài ngày, mấy ngày nay ngươi muốn ăn cái gì, ta mời khách!” Võ Hào Cường tràn đầy hào khí nói.
Bạch Vân Hi: “……”
Bạch Vân Hi chở hai người đến một nhà hàng, bất lực trở về!
(dreamhouse2255)
“Tiền trong thẻ đã bị đông, thẻ này vô dụng.” Diệp Phàm nói.
“Tại sao lại như vậy?” Võ Hào Cường phồng quai hàm lên, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó muốn khóc không khóc được.
Diệp Phàm vỗ đầu Võ Hào Cường: “Chuyện không lớn lắm! Không có việc gì!”
Võ Hào Cường “oa” một tiếng khóc lên, “Thật quá đáng! Bắt nạt tiểu hài tử!”
Diệp Phàm xoa xoa đầu Võ Hào Cường: “Được rồi, được rồi, đừng khóc, không phải chỉ là hơn một trăm vạn thôi sao? Tiểu thúc ngươi tùy tiện ra tay chính là một trăm triệu hai trăm triệu, không thiếu tiền!”
Võ Hào Cường tràn đầy buồn bực: “Không thể nói như vậy, thói đời ngày sau a! Hiện tại người lớn chỉ biết lừa trẻ nhỏ, thật quá đáng!”
“Sau này cẩn thận hơn là được, lần này bỏ đi.”
Diệp Phàm tùy tay ném thẻ ngân hàng vào thùng rác.
Diệp Phàm không biết, thẻ của Lâm Khiết thật sự có 110 vạn, bất quá, Lâm Khiết chân trước chuyển tiền vào, sau lưng Lâm Tiêu liền đông lạnh thẻ lại.
……
Lâm Khiết đặt phù phòng bệnh trêи bàn, chụp ảnh lại, đi khắp nơi dò hỏi tình huống.
(dreamhouse2255)
“Dì, ta biết chuyện của Gia Bảo làm ngươi rất lo lắng, nhưng hiện tại ngươi đã tẩu hỏa nhập ma, ngay cả lời nói của một hài tử sáu bảy tuổi cũng tin.” Lâm Tiêu nói.
Lâm Khiết nhàn nhạt đáp: “Tiêu Tiêu, trêи đời này thật sự tồn tại một ít lực lượng đặc thù, chúng ta không gặp được không có nghĩa là nó không tồn tại!”
“Nhưng đó chỉ là một tiểu hài tử a!” Lâm Tiêu cảm thấy Lâm Khiết đã sắp điên rồi, Lý Gia Bảo cứ tiếp tục không tốt như vậy, chỉ sợ tinh thần của tiểu dì sắp phải xảy ra vấn đề.
Lâm Khiết cắn môi: “Ta đã thử nhiều phương pháp như vậy, nhiều thêm một cái này cũng không mệt.”
“Tiểu dì, ta đã hẹn bác sĩ, ngươi mau ném phù này đi, chúng ta phải tin tưởng khoa học.”
“Tiền đã trả rồi, ném đi rất đáng tiếc! Hơn nữa, ở đây có một đại sư nói phù này rất có thể là thật.”
“Đại sư, đại sư gì chứ! Đều là cá mè một lứa!”
Lâm Khiết vỗ phù lên người Lý Gia Bảo, phù chú lập tức hóa thành một trận kim quang, tiến vào thân thể Lý Gia Bảo, hai tròng mắt đục ngầu của Lý Gia Bảo đột nhiên trở nên thanh minh.
“Mẹ!” Lý Gia Bảo hô một tiếng.
Lâm Khiết che miệng lại, kϊƈɦ động đến khóc ra.
(dreamhouse2255)
Lâm Tiêu trừng lớn mắt không dám tin tưởng, Lý Gia Bảo đã si ngốc mấy năm lại đột nhiên thanh tỉnh, nghĩ đến tấm thẻ đã bị mình đóng băng kia, trong lòng Lâm Tiêu hiện lên vài phần chột dạ.
……
Võ Hào Cường chuyển một vòng quanh biệt thự của Diệp Phàm, “Tiểu thúc, biệt thự của ngươi không tồi!”
“Đúng vậy! Đoạn đường biệt thự của vừa ta tốt, vừa tiện nghi, hơn nữa, biệt thự thường xuyên có lao công miễn phí đưa tới cửa làm quỷ phó cho ta!”
“Tiểu thúc, ngươi thật có ánh mắt! Cư nhiên có thể mua được biệt thự tốt như vậy.”
Diệp Phàm cười cười: “Nào có nào có! Ta cũng chỉ là gặp dịp may mắn mà thôi.”
Bạch Vân Hi: “……” Mua quỷ trạch chính là ánh mắt tốt, thật không thể hiểu được.
Võ Hào Cường nhìn sắc trời: “Bạch thúc thúc, thời gian không còn sớm, ngươi ở lại đi.”
Bạch Vân Hi do dự một chút, Diệp Phàm vội vàng nói: “Vân Hi, ta đã xem xét tình huống cơ thể ngươi, hiện tại ngươi ở lại đây đi, bằng không ngươi chỉ có hại.”
Bạch Vân Hi: “……”
Bạch Vân Hi cân nhắc một chút, nghĩ thời gian thật sự là không còn sớm, ở lại phòng cho khách cũng không có việc gì, liền ở lại.
(dreamhouse2255)
Bạch Vân Hi vừa đáp ứng, Diệp Phàm lập tức liền trở nên phấn chấn.
“Vân Hi, chúng ta cùng đi tắm đi! Hai người cùng tắm, tiết kiệm nước.”
Bạch Vân Hi: “……” Tiết kiệm cái đầu ngươi.
Thời điểm Bạch Vân Hi đi ngủ mới phát hiện biệt thự của Diệp Phàm có không ít phòng cho khách, nhưng chỉ có hai cái giường, sau khi tiểu bằng hữu Võ Hào Cường phát rồ tỏ vẻ hắn muốn ngủ một mình, nửa đêm hắn rất có thể sẽ đái dầm, Bạch Vân Hi đành phải cùng ngủ chung một cái giường với Diệp Phàm.
Bạch Vân Hi mở mắt ra nhìn Diệp Phàm, trong lòng hiện lên vài phần buồn bực.
Bạch Vân Hi kéo chân Diệp Phàm ra, Diệp Phàm trong mơ mơ màng màng bất mãn lẩm bẩm vài tiếng.
Bạch Vân Hi nhìn dung nhan say ngủ ngọt ngào của Diệp Phàm, không hiểu sao lại có chút bực mình.
Tối hôm qua khi ngủ Diệp Phàm còn quấn lấy hắn muốn hôn ngủ ngon, làm hắn mệt quá sức.
Bạch Vân Hi đạp một chân lên người Diệp Phàm: “Tỉnh!”
Diệp Phàm mở mắt ra, có chút buồn bực nói: “Còn sớm a!” Diệp Phàm là kiểu người rất bực bội khi bị đánh thức rời giường, nhưng đối với Bạch Vân Hi lại phát không ra.
(dreamhouse2255)
Bạch Vân Hi khẽ hừ một tiếng: “Không còn sớm, mau rời giường, đưa ta đi công ty.”
Diệp Phàm gật đầu: “Được rồi, được rồi, ta rời giường ngay đây.”
Diệp Phàm chống người ngồi dậy, thoát áo ngủ ra.
“Ngươi đang làm cái gì?” Bạch Vân Hi không vui hỏi.
“Ta? Thay quần áo a!” Diệp Phàm tùy tiện đáp.
“Ngươi cởi hết như vậy?”
“Không có việc gì, ta không sợ cho ngươi nhìn, Vân Hi, quần áo của ngươi bẩn rồi, mặc của ta đi.” Diệp Phàm cầm mấy món quần áo ra, đưa cho Bạch Vân Hi.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm đang “như hổ rình mồi”: “Ngươi đi ra ngoài!”
Diệp Phàm nghiêng đầu: “Vân Hi, ngươi sợ ta nhìn thấy ngươi không có cơ bụng, mất mặt sao? Không quan trọng, ta không chê ngươi.”
Bạch Vân Hi không thể nhịn được nữa, lấy gối đầu ra ném về phía Diệp Phàm: “Mau cút!”
Diệp Phàm: “……”
(dreamhouse2255)
……….