Một lần pha rượu mới bắt đầu. Ngỗng trắng và Tần Tiểu Lâu hứng thú dạt dào ngồi quan sát, ngay cả Tú Tú đang cúi đầu gặm đùi gà cũng ngẩng lên.
Ba mươi phút sau.
Tần Tiểu Lâu uống say đến mức nhắm tịt mắt, ôm bả vai Cố Thanh Sơn, lớn tiếng nói: “Sư đệ ơi, ta nói cho đệ biết nhé, thực ra những năm gần đây sư phụ làm rất nhiều chuyện bực mình, duy chỉ có việc thu nhận đệ là người không làm sai!”
Ngỗng trắng nghe xong chỉ híp mắt lại, bình tĩnh nâng chén rượu uống một ngụm. Trong lòng Cố Thanh Sơn âm thầm chia buồn với Tần Tiểu Lâu.
“Ta có một thuật pháp, bây giờ sẽ tặng cho đệ làm lễ gặp mặt.” Tần Tiểu Lâu nói, lấy ra một cái thẻ ngọc đưa cho Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn vừa cầm trong tay, lại trông thấy một hàng chữ hiện ra trên Giao diện Chiến Thần.
[Phát hiện Linh Lực Cách Không Ôn Dưỡng pháp, có tiêu hao một điểm hồn lực để học không?]Cố Thanh Sơn tinh mắt, trông thấy ngỗng trắng ở đối diện nhảy dựng lên bay về phía thẻ ngọc, bèn vội vàng quyết định: “Học!”
[Tiêu hao 1 điểm hồn lực, đã học được Linh Lực Cách Không Ôn Dưỡng pháp.] [Hồn lực còn thừa hiện tại: 650/7.]Một giây sau, bộp một tiếng, thẻ ngọc bị ngỗng trắng hất bay ra khỏi tay hắn, rơi bộp lên mặt bàn.
“Không cho đệ nhìn.” Ngỗng trắng khẽ vỗ cánh, thu thẻ ngọc về.
Tần Tiểu Lâu trừng mắt, nói: “Đây chỉ là một biện pháp rèn luyện linh lực, vì sao không cho đệ ấy nhìn?”
Ngỗng trắng cười lạnh, nói: “Rèn luyện linh lực? Đệ chắc chắn chứ?” Nó trừng mắt nhìn Tần Tiểu Lâu, không nói gì.
Tần Tiểu Lâu chột dạ, bèn ngậm miệng lại.
Cố Thanh Sơn lại càng không nói, chỉ yên lặng cảm nhận thuật pháp này.
Hắn cảm thấy rất kỳ quái.
Tần Tiểu Lâu nói không sai, đây chỉ là thuật pháp giúp phóng linh lực ra ngoài, xâm nhập vào trong cơ thể người khác, trợ giúp người khác loại trừ tạp niệm, ôn dưỡng thể xác và tinh thần. Thuật pháp này cực kỳ đơn giản, nhưng ý tưởng sáng tạo ra nó lại rất tài tình, người bình thường không thể tưởng được.
Bỏ qua không đề cập tới chuyện này, đám người lại bắt đầu uống rượu.
Mọi người đang uống hăng say, bỗng nhiên có một âm thanh e dè vang lên: “Muội có thể uống thứ này được không?”
Đôi mắt Tú Tú lóe lên sự hiếu kì và hy vọng, nói: “Muội cũng muốn chạm cốc cùng các sư huynh.”
Cố Thanh Sơn và Tần Tiểu Lâu nhìn về phía ngỗng trắng.
“Đại sư huynh?” Tần Tiểu Lâu hỏi.
Ngỗng trắng lắc đầu khó xử, truyền âm nói với hai người: “Muội ấy không thể uống, vết thương trong thần hồn vẫn còn chưa khỏi hẳn, cơ thể cũng vẫn còn đang điều trị, uống vào không chịu nổi, sẽ xảy ra vấn đề.”
Tú Tú thấy đại sư huynh lắc đầu, liền thất vọng cúi đầu xuống.
Hai người một ngỗng nhìn nhau, đều cảm thấy khó xử.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, cười nói: “Tú Tú, ở chỗ ta có một thứ mà muội có thể uống.”
Hắn cầm mấy linh quả trên bàn rồi ném tất cả lên giữa không trung, quát to một tiếng: “Bí thuật!”
Vẻ mặt của ngỗng trắng và Tần Tiểu Lâu nghiêm túc hơn hẳn, lập tức phóng thần niệm ra, chăm chú quan sát từng cử động của Cố Thanh Sơn.
Chỉ thấy hắn bắt quyết, miệng nói: “Ép nước!”
Linh lực bay ra khỏi co thể, ép hết nước trong đống trái cây kia làm chúng quắt lại. Nước trái cây phun ra ngoài, bị linh lực dẫn dắt giữa không trung, hội tụ vào một chỗ rồi rơi vào cái chén rỗng trên bàn. Vậy là làm xong một cốc nước ép trái cây tươi.
Đây là kỹ năng sinh hoạt hàng ngày cơ bản của người chơi sau khi khai phá linh lực ở kiếp trước.
“Nước ép trái cây.” Cố Thanh Sơn đặt cái chén trước mặt Tú Tú: “Nếu ta nhớ không lầm thì mấy quả này ép với nhau cũng có vị không tệ, muội thử xem!”
Hai mắt Tú Tú tỏa sáng, duỗi hai cái tay nhỏ ra nhận lấy uống một ngụm. Một lúc lâu sau, cái chén vẫn không bị đặt xuống, âm thanh ừng ực vang lên không ngừng đằng sau nó.
Tú Tú uống sạch nước trái cây trong một hơi, để chén xuống lớn tiếng nói: “Tam sư huynh, muội còn muốn uống nữa!”
Cố Thanh Sơn cười cười, nói: “Để ta dạy phương pháp cho muội, muội có thể tự pha theo khẩu vị.”
Bên kia, ngỗng trắng và Tần Tiểu Lâu đã bắt tay vào làm, tự pha cho mình một chén nước trái cây. Loại thuật pháp đơn giản này, bọn họ vừa xem đã hiểu.
Chỉ có điều, trước đây thế giới này chỉ có khái niệm “ăn quả” chứ chưa từng có khái niệm “uống nước trái cây”.
Tú Tú cũng học được rất nhanh, tự pha một chén cho mình rồi nâng ly cụng chén với ngỗng trắng: “Chúc đại sư huynh pháp lực vô biên.”
Sau đó, nàng lại quay sang chạm cốc với Tần Tiểu Lâu: “Chúc nhị sư huynh sớm ngày trở thành người thật thà hơn, để người khác tin cậy một chút.”
“Ấy, a không thích nghe lời này đâu nha!” Tần Tiểu Lâu khó chịu nói.
Ngỗng trắng nhìn Tú Tú đang hưng phấn, bèn gật gật đầu với Cố Thanh Sơn, trong mắt như có ý cười.
Tú Tú lại nâng chén lên, ngọt ngào nói: “Tam sư huynh, cám ơn huynh đã dạy muội thuật pháp tuyệt như thế, điện Quỳnh Hoa của muội lúc nào cũng hoanh nghênh huynh ghé chơi.”
“Được.” Cố Thanh Sơn cười, nâng chén lên cụng cùng cô bé.
Giờ khắc này, hắn cảm thấy vô cùng tuyệt vời.
Một bữa cơm ấy, cả chủ và khách đều vui vẻ.