“Dừng tay!”
Người của nhà họ Khai toàn bộ đều vây quanh.
Khai Hoành cũng không thể xem tiếp được nữa, tức giận nói: “Lâm Dương, cậu đừng đi quá xa.”
“Cô gái, cô chỉ là tới đây để chúc thọ. Cho dù cô là người nhà họ Hạ, nhưng cũng không thể vô pháp vô thiên! Đây không phải là Yến Kinh!” Nhiễm Tái Hiền cũng tức giận hét lên.
Đây đã không còn là đánh vào mặt của nhà họ Khai nữa, đây là tiết tấu đánh nhà họ Khai gần chết trêи mặt đất.
Tuy nhiên, Hạ U Lan lại thản nhiên nói: “Lần này đến chúc thọ, không phải là ý của tôi!”
Nhiễm Tái Hiền thở gấp: “Vậy thì đó là ý của ai?”
“Ông của tôi!”
Chỉ với ba từ đơn giản, giống như trực tiếp tuyên bản án tử hình, Nhiễm Tái Hiền ngay tức khắc im lặng.
Người nhà họ Khai vô cùng kinh ngạc.
Khai Hoành trực tiếp quay lưng mang người rời đi.
Nhà họ Việt, Mai và những người khác nghe thấy những lời này của Hạ U Lan, cũng ngay lập tức hiểu rằng tình thế đã thay đổi, ai nấy đều có vẻ mặt xấu hồ.
Ai có thể ngờ rằng phía sau Tô Nhan sẽ có một nhà họ Hạ…
bùm! bùm! bùm…
Lâm Dương đập vào người Khai Mạc giống như phát điên.
Vô cùng tàn nhẫn và không chút nương tay.
Một khi chiếc ghế bị gãy rồi, anh lại đổi một chiếc ghế khác, thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương gấy.
“Dừng … Dừng tay! Dừng tay lại cho tôi!” Khai Giang dường như sắp nổ tung, muốn bước tới trước, nhưng lần này, Nhiễm Tái Hiền đã thực sự ngăn ông ta lại.
“Tuỳ cậu ta đi.” Nhiễm Tái Hiền thì thầm nói.
“Cha nuôi!” Khai Giang lo lắng.
“Con không muốn nhà họ Khai cứ như vậy mà kết thúc, đúng không?” Nhiễm Tái Hiền khàn giọng nói.
Khai Giang run lên, không có âm thanh.
Bà cụ Trương muốn ngăn lại nhưng khi thấy nhà họ Khai đều không dám nhúc nhích, càng hiểu rõ sức mạnh cường đại của người này.
Kết quả, hiện trường không có ai dám động đến Lâm Dương nữa.
Lâm Dương giữ cái ghế như thế này, đập Khai Mạc hét lần này đến lần khác.
Cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.
Không ai có thể tin vào mắt mình.
Chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Khai Mạc vang vọng trong tiền sảnh.
Sau khoảng mười giây, không còn nghe thấy tiếng của Khai Mạc nữa.
Dường như đã ngắt đi, cả người rỉ máu, trêи người không còn tắc thịt lành lặn.
“Lâm Dương, dừng tay đi, cháu đừng giết người!” Ông cụ có chút không chịu nỗi nữa.
“Đừng lo lắng, cháu cũng đã đọc một vài cuốn sách về y học, cậu ta sẽ không chết đâu.”
Chỉ là không chết, nhưng không nói là không tàn phé.
Lâm Dương thở ra một hơi, liếc nhìn chiếc ghế vỡ vụn trong tay, sau đó ném qua một bên nói: “Đem xuống điều trị đi.”
Khai Giang bước tới, đỡ Khai Mạc lên, trầm mặc một lúc mới khàn giọng nói: “Chỉ e rằng anh cả của tôi không chịu để yên.”
.
“Tôi cũng không định đê yên, tôi sẽ đợi các người, nhưng mà lần sau, sẽ không đơn giản như vậy.” Lâm Dương đáp.
Khai Giang nghiên răng đưa Khai Mạc rời đi.
Nhiễm Tái Hiền không rời đi, như thể vẫn còn điều gì đó muốn nói.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dương đột nhiên nắm lấy một cái ghế mới khác, chỉ vào Cậu Việt ở bên kia nói: “Anh, lại đây.”
“Hải!”
Cậu Việt sợ hãi đến cực điểm, chân run lẫy bẫy lui về phía sau hét lên: “Anh muốn làm cái gì?”
“Lại đây.” Lâm Dương lặp lại một lần nữa.
“Không, Lâm Dương, tôi… tôi không làm gì Tô Nhan, anh …anh đừng làm loạn, anh đừng …” Cậu Việt sợ hãi hét lên.
“Không qua sao? Được rồi, tôi đi qua.”
Lâm Dương gật đầu, trực tiếp cầm ghé đi qua.
Cậu Việt sợ hãi vội vàng bỏ chạy.
Nhưng vào lúc này, Hạ U Lan liếc nhìn người nhà họ Việt ở bên này.
Người của nhà họ Việt run lên, cuối cùng đưa tay ra, ngăn cản cậu Việt lại.
“Các người làm gì vậy? Chú, các người…”
“Đứng lại đi, vì nhà họ Việt, đừng lo lắng, có chừng mực, chỉ là hơi đau một chút thôi …” giọng nói khàn khàn vang lên.
Đôi mắt của cậu Việt giống như chuông đồng, không thể tin được mà nhìn Việt Nham.
Trong khi anh ta vẫn đang còn bị sốc, ghế của Lâm Dương đã bị đập qua.
“AI! Tôi không phục!”
Cậu Việt tức giận, gào thét một tiếng rồi vùng vẫy.
Nhưng những người của nhà họ Việt ở bên này đã xông tới, chủ động đẩy anh ta xuống đất, để cho Lâm Dương đánh một trận.
Mọi người tại hiện trường đều há hốc mồm, không dám thở mạnh.
Buộc nhà họ Việt phải làm điều này!
Đây là gia đình nhà họ Hạ ở Yến Kinh sao?
Đây là năng lượng của đại gia tộc sao?
Hai cái ghế bị đập nát, Cậu Việt bị đưa đến, Lâm Dương dường như không biết mệt mỏi, tiếp tục… thanh toán.
Có Hạ U Lan hậu thuần, không ai dám có chút bất mãn.
Cảnh tượng vô cùng đẫm máu và xấu hồ.
Một bữa tiệc mừng thọ tốt đẹp đã trở thành một đại hội thanh toán.
E rằng Trương Trung Hoa cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này …
“Bà nội, phải làm sao đây? Chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Ngay tại đây, một âm thanh run rẩy đã kéo cả nhà họ Trương từ trong kinh ngạc bừng tỉnh lại.
Bà cụ Trương toàn thân rùng mình, ngây người nhìn nguồn âm của Thành Bình.
Đúng vậy… người nhà họ Trương phải làm sao đây?
Tô Nhan bây giờ được nhà họ Hạ hậu thuẫn … Nếu sau này cô ấy muốn đến tìm người nhà họ Trương để tính số thì phải làm sao?
Người nhà họ Trương nhất thời hoảng loạn, run lẫy bẫy, bà cụ Trương càng đứng ngồi không yên …