“Phái tới đối phó đại ca ta, khẳng định không phải người bình thường.”
Ô Nhược nhíu mày, trước đó cậu cũng đã lo lắng nương không khôi phục linh lực sẽ chịu thương tổn, hiện tại thù địch của Hắc Tuyển Dực xuất hiện, kia càng muốn giải trừ phong ấn của nương mới được.
“Ta hỏi các ngươi một chuyện, nếu có người bị phong ấn linh lực cùng tu vi, muốn như thế nào mới có thể giải trừ phong ấn?”
Hắc Tuyển Đường hiếu kỳ nói: “Đại tẩu, ngươi nói chính là ai?”
Ô Nhược không trả lời hắn.
Hắc tuyển Dực híp híp mắt: “Này muốn xem là cái gì phong ấn, nếu giống ngươi linh lực bị phong ấn tại Trường Sinh Bài, vậy thiết yếu bóp nát Trường Sinh Bài mới có thể giải trừ phong ấn.”
Ô Nhược cho rằng nương cùng hắn không giống nhau, bởi vì hắn bị phong ấn, làm người phát hiện không đến sự tồn tại của linh điền, cho nên, người Ô gia vẫn luôn cho rằng cậu chỉ là một người bình thường, nhưng cậu vừa rồi đem linh lực thăm dò thân thể nương, lại nhìn đến linh lực hoàn hảo không tổn hao gì.
“Kia mặt khác phong ấn đâu?”
Hắc Tuyển Đường giành trước nói: “Mặt khác phong ấn chính là linh lực tu vi đều phải so đối phương cao hơn có thể phong ấn đối phương, muốn giải trừ, cần thiết muốn tìm một người linh lực tu vi so người phong ấn cao hơn làm.”
Ô Nhược vừa nghe, lập tức liền nhận định nương là loại mà Hắc Tuyển Đường nói, bởi vì cậu vừa rồi nghe được nương nói ‘ người kia phong ấn, không người nào giải được ’, nói cách khác người phong ấn, linh lực cùng tu vi phi thường cao.
cậu không khỏi nhìn về phía Hắc Tuyển Dực: “Ngươi linh lực cùng tu vi có bao nhiêu cao?”
Hắc Tuyển Đường vẻ mặt kiêu ngạo nói: “đại ca ta thập phần lợi hại……”
Theo sau nghĩ tới cái gì, lập tức hỏi: “Đại tẩu, ngươi hỏi cái này, không phải là muốn cho đại ca ta hỗ trợ giải phong ấn đi? Kia tuyệt đối không được.”
Ô Nhược hiếu kỳ nói: “Vì cái gì?”
“Tộc của chúng ta linh lực cùng các ngươi có xung đột, giải phong không thành, ngược lại hại người.”
Ô Nhược: “……”
Cậu biết Hắc Tuyển Dực linh lực còn rất tà khí, theo bọn họ Thiên Hành quốc linh lực xác thật có xung đột.
Hắc Tuyển Dực hỏi: “Ngươi muốn giải trừ phong ấn cho ai?”
Ô Nhược do dự một chút, mới nói: “Là nương ta.”
Hắc Tuyển Đường nhanh chóng nhìn về phía đại ca hắn, trong ánh mắt nhiều vài phần ý vị, nhưng mà, Ô Nhược tâm tư đều ở trên người nương, không có chú ý tới bọn họ hai huynh đệ giao lưu ánh mắt.
Lúc này, Thi Cửu đi vào tới: “Phu nhân, Nguyễn công tử cầu kiến.”
Ô Nhược không phản ứng lại kịp: “Nguyễn công tử? Ai?”
“Nguyễn Trì Tranh công tử.”
Ô Nhược bỗng chốc mặt trầm xuống.
Người này rốt cuộc ra cửa.
Hắc Tuyển Dực cùng Hắc Tuyển Đường lập tức liền nhận thấy được không khí trầm xuống.
Hắc Tuyển Đường nói: “Đại tẩu muốn gặp khách, ta liền không ở nơi này quấy rầy các ngươi, ta đi tìm Hắc Càn đến bên ngoài đi dạo, mỗi ngày ở trong phủ đều sắp mốc meo.”
Hắn lười nhác vươn vai, đi ra đại sảnh.
Hắc Tuyển Dực nói: “Nếu là không muốn gặp, liền không cần gặp.
Ô Nhược cười lạnh: “Người này liền tính không muốn gặp, cũng nhất định phải gặp.”
Thi Cửu nghe được lời này, xoay người đi thỉnh Nguyễn Trì Tranh vào phủ.
Nguyễn Trì Tranh cùng Nguyễn Doanh, Nguyễn Thắng đi vào Hắc phủ, đã bị không khí chết tróc nặng nề trong phủ làm cho cả người không được tự nhiên, đặc biệt nhìn đến hành động chậm rì rì của thi phó như là hoạt thi, tức khắc, lông tơ dựng thẳng lên, không dám lại khắp nơi loạn ngắm.
Nguyễn Thắng chà xát cánh tay: “Thiếu gia, ngài có cảm thấy hay không nơi này có chút âm trầm?”
Nguyễn Doanh nói: “Cái này Hắc phủ thật đúng là cổ quái.”
Nguyễn Trì Tranh không nói, tận lực biểu hiện một bộ trấn định, không muốn bị người của Hắc phủ coi khinh, cảm thấy hắn là cái người yếu đuối.
Đi vào hậu viện, Thi Cửu nhìn phòng phía trước nói: “Phía trước chính là chỗ ở của phu nhân.”
Ba người lập tức thở phào nhẹ nhõm, tốc độ nhanh hơn đi đến, tiếp theo, liền nhìn đến công tử thân mặc hoa phục, dung mạo tuyệt mỹ từ trong đại sảnh đi ra hướng bọn họ bày ra tươi cười đào hoa tiếp đón: “Trì Tranh, ngươi rốt cuộc cũng tới gặp ta.”
Nguyễn Trì Tranh cùng Nguyễn Thắng, Nguyễn Doanh nghe được âm thanh quen thuộc, khó có thể tin mà trừng lớn đôi mắt: “Tiểu, Tiểu Nhược!?”
Hắn tuy rằng nghe nói qua chuyện Ô Nhược gầy xuống, cũng nghe nói qua Ô Nhược gầy xuống rất đẹp, nhưng không nghĩ tới sẽ như vậy kinh vi thiên nhân.(cái này chắc là đẹp như tiên làm người ta kinh ngạc đó)
“Nhược thiếu gia? Ngài là Nhược thiếu gia?” Nguyễn Thắng vẻ mặt kinh diễm mà nhìn Ô Nhược, thiên a, Nhược thiếu gia lớn lên thật, thật là đẹp mắt, so hoa khôi thanh lâu còn đẹp hơn nha, đặc biệt cười rộ lên, cảm thấy hồn của hắn đều phải bị câu dẫn.
Ô Nhược cười khẽ: “Như thế nào đều một bộ không quen biết ta a? Ta biến hóa rất lớn sao?”
Qua một hồi lâu, Nguyễn Trì Tranh mới lấy lại tinh thần: “Ân, biến hóa vô cùng lớn, nếu không phải nghe ra là thanh âm của ngươi, ta thật đúng là không dám nhận ngươi.”
Hắn mỉm cười trong mắt hiện lên một mạt đố kỵ chi sắc.
Về sau hai người đứng chung một chỗ, ánh mắt người khác không hề đặt trên người hắn, may mắn, Ô Nhược không có linh lực, bằng không, liền bị người này đoạt hết nổi bật.
“Nếu không phải ngươi vẫn luôn không đến gặp ta, nên nhận không ra ta là ai sao?”
Nguyễn Thắng nói: “Liền tính mỗi ngày tới gặp Nhược thiếu gia, chúng ta giống nhau vẫn là nhận không ra ngài, Nhược thiếu gia, ngài biến hóa thật sự quá lớn, gầy xuống thật là đẹp, tuấn tiếu đến chúng ta cũng không nhận ra ngài.”
Ô Nhược cười nói: “Liền ngươi nói ngọt, các ngươi chính mình khắp nơi đi dạo, ta cùng Trì Tranh thật lâu không có gặp mặt, phải hảo hảo tâm sự.”
Nếu đổi lại dĩ vãng, Nguyễn Doanh cùng Nguyễn Thắng lập tức liền chạy đến phòng bếp tìm ăn, nhưng Hắc phủ nơi nơi đều là hạ nhân kỳ kỳ quái quái, bọn họ không dám loạn đi, liền đến phụ cận chờ.
Nguyễn Trì Tranh xem Ô Nhược vẫn luôn không lên tiếng.
Ô Nhược mặt mang tươi cười mà mặc hắn xem cho đủ, đồng thời, cậu cũng ở quan sát đến Nguyễn Trì Tranh một thần một thái.
Ở đời trước, Nguyễn Trì Tranh cũng là như thế này nhìn cậu không lên tiếng, lúc ấy, cậu chỉ lo vui vẽ vì Nguyễn Trì Tranh tới tìm cậu chơi, lại không có chú ý tới âm lãnh nơi đáy mắt của Nguyễn Trì Tranh.