Câu nói cuối cùng Lạc Vũ như hét lên âm thanh rít gào quanh cả căn phòng lớn cũng may nơi đây cách âm chứ nếu không thì người bên ngoài đã nghe cả rồi.
Trước giờ Tịch Vãn chưa thấy được dáng vẽ tức giận đáng sợ này của Lạc Vũ nên trong lòng đã rung rẩy nhưng cô rất uất ức, Tịch Vãn nghiến răng nhìn vào đôi mắt đỏ như máu kia của Lạc Vũ nói.
” Tôi…Tôi…anh thích tôi cũng không sao cả, nhưng dựa vào đâu anh dùng tình cảm ích kỹ ấy ép tôi và Minh Triết phải xa nhau chứ ? Anh dựa vào đâu để chia cắt tôi với Minh Triết chứ, nếu không có anh thì chúng tôi hiện tại đã kết hôn rồi biết đâu còn sinh một đứa nhóc nữa.”
Nói đến đây đôi mắt của Tịch Vãn hiện lên một tia sáng có phần không cảm tâm nói.
” Lạc gia anh dựa vào tiền mà chia cắt hạnh phúc của tôi hay sao ? Hôm nay tôi nói cho anh biết, Tịch Vãn tôi không cam tâm.”
” Bốp…bốp..”
” Mẹ nó con đàn bà khốn kiếp có chồng rồi còn suy nghĩ sinh con cho người khác hay sao ? Nếu tôi không có được tình cảm của cô thì kẻ khác cũng đừng mong. Chẳng phải cô muốn sinh con cho hắn hay sao ? Tôi sẽ chơi cô đến khi có con xem thử cái người đàn ông kia còn chấp nhận người đàn bà dơ bẩn như cô hay không ?”
Lạc Vũ điên người phát ra những âm thanh rít gào từ trong kẽ răng làm cho người nghe phải rùng mình, nhưng đổi lại ai cũng vậy thôi vợ mình muốn sinh con cho người khác thì sao chịu nỗi cơ chứ.
Lạc Vũ như một con sói đói lao đến dùng đôi bàn tay to lớn xe nát chiếc váy mà Tịch Vãn đang khoác trên mình lộ ra từng tất da thịt trắng noãn, ánh mắt Lạc Vũ lướt qua từng tất da thịt kia cũng không thèm nhìn nhiều mà đưa bàn tay lấy cái vật nam tính của mình ra.
Thấy động tác của hắn Tịch Vãn hoảng sợ dùng tay nhỏ đẩy lòng ngực rắn chắt của Lạc Vũ nói.
” Mau buông tôi ra tên khốn kiếp, cho dù có chết thì tôi cũng không để anh làm như thế ? Anh mau tránh ra.”