Thấy cậu nhóc này ngoan ngoãn như thế, Mộc Ân lại nghĩ đến chuyện khác.
Thay vì vào phòng Thẩm Gia Minh, cô gọi Thẩm Gia Minh xuống dưới lầu, thuận tiện gọi thêm hai người hầu tối qua cùng Thẩm Bạch Oánh chơi trò chơi thông linh, cùng nhau tới phòng khách ngồi trên sô pha.
Cô muốn để cho hai người hầu này tận mắt thấy rõ, ngay cả Thẩm Gia Minh là người cứng đầu cũng phải thành thật trả lời, tránh cho hai người đó cố tình giấu diếm.
“Cậu nói trước, tối hôm qua sau khi Thẩm Bạch Oánh đi vào phòng cậu, đã làm gì?” Cô chỉ vào Thẩm Gia Minh.
Trước khi nói, Thẩm Gia Minh liếc nhìn Lục Phong Miên đang đứng trước cửa sổ sát đất, nuốt nước miếng, nói: “ Em ấy nói có việc tìm tôi, tôi mở cửa cho em ấy vào, em ấy còn chưa ngồi xuống, cũng không biết làm sao tôi liền ngất xỉu.”
“……” Điều này không giống với những gì Thẩm Thanh Thanh đã nói trước đó, Mộc Ân nheo mắt: “Không phải cậu nói với chị Thanh Thanh, Thẩm Bạch Oánh tìm cậu chỉ để nói chuyện phiếm thôi sao?”
“……” Thẩm Gia Minh ngượng ngùng gãi đầu, sau đó theo bản năng nhìn về phía Lục Phong Miên, nói: “Chị Thanh Thanh quá dong dài, nên tôi lừa chị ấy.”
“……” Mộc Ân.
Nếu không phải Lục Phong Miên chỉnh đốn cậu ta, thật sự đúng là khó nghe được chân tướng từ tên nhóc này.
“Sau khi ngất xỉu thì sao? Khi nào thì cậu mới tỉnh?” Cô hỏi.
“Tôi nghe thấy tiếng chị Thanh Thanh ở dưới hành lang kêu to, mới tỉnh, sau khi tỉnh lại liền chạy xuống lầu xem, Bạch Oánh với mẹ……” Biểu cảm của Thẩm Gia Minh hơi vặn vẹo: “Đều đã chết.”
Có thể thấy sau khi cậu ta phát hiện ra chuyện này lòng còn sợ hãi, bất quá đối với cái chết thảm thương của người thân cũng không thấy cậu ta đau lòng gì nhiều.
Mộc Ân cũng hiểu rõ phần lớn nhà giàu tình thân rất nhạt nhẽo, cô hỏi hai người hầu: “Hai người thì sao? Là ai đề nghị trò chơi thông linh này? Ở trong phòng đã xảy ra chuyện gì?”
“Là tiểu thư Bạch Oánh đề nghị chơi.” Linh Linh thấy Thẩm Gia Minh thành thật như vậy, vội vàng trả lời câu hỏi của Mộc Ân: “Cô ấy nói ở trường học có rất nhiều người chơi, nhưng cần phải có ba người, nên bọn tôi chơi cùng cô ấy.”
“Tôi ở trong phòng bếp phụ giúp việc, cũng là người cuối cùng đi vào phòng.” Một người khác tên là Đình Đình nói: “Sau khi tôi vào phòng, tiểu thư Bạch Oánh bảo tôi rạch một đường lên ngón tay, cho máu chảy xuống cái đĩa, cô ấy còn vẽ bùa ở phía dưới cái đĩa, nói là có thể gọi đĩa tiên, vô cùng linh nghiệm.”
Gọi đĩa tiên?
Vị thần tiên nào có thể bị một giọt máu và một lá bùa của cô đưa mà tới?
Có thể gọi tới, không phải là ma, thì cũng là oán quỷ.
Mộc Ân cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ Thẩm Bạch Oánh này đúng là ngại mình sống quá lâu nên rãnh rỗi sinh nông nỗi.
Nhìn dáng vẻ của hai người hầu, đều là những cô gái nhỏ thành thật, phỏng chừng đều là bị buộc chơi cùng.