Được ở bên cạnh người mình yêu, mà người này lại có thể hoàn mỹ đứng ra…hoàn mỹ che chở cho mình khỏi bất cứ nguy hại cùng áp lực nào.
Đây còn có chuyện gì hạnh phúc hơn được hay sao?
Đâu cần phải giống như những cái kia có lấy kết cục thê lương yểu điệu các giai nhân, rõ ràng người mình yêu cũng nắm giữ lấy quyền thế cùng địa vị cao cả.
Nhưng đến cuối cùng lại không thể bảo vệ mình, thậm chí còn có thể tự tay đẩy mình vào vòng tay của người khác chỉ để đổi lấy sự củng cố quyền lực.
Tử Lam thật sự hi vọng…bên cạnh nàng Lục Triển Nguyên, một ngày nào đó có thể bằng được một góc băng sơn của vị này Hắc Lân thành chủ thì đã đầy đủ.
Chỉ cần đơn giản như vậy…thì nàng đã có thể mãn nguyện cùng an tâm hướng về tương lai rồi.
….
Tô gia hai cái kia thiếu nữ đương nhiên không rõ Tử Lam đang có đủ loại suy nghĩ trong lòng.
Một người bên trong đột nhiên dùng giọng nói mềm mại hướng về Tử Lam nói nhỏ:
“Hi vọng đến lúc đó…Tử Lam tỷ còn tại Hắc Lân thành nơi này lưu lại, còn có thể tận mắt mà chứng kiến chúng ta cùng Ngọc Hoa tỷ tỷ thực hiện được ước muốn của mình!”
Các nàng biết Tử Lam cuối cùng rồi cũng sẽ rời đi Hắc Lân thành này.
Nàng sẽ mang theo tên kia phế vật Lục Triển Nguyên, đi đến một địa điểm bí mật nào đó…để mà cùng nhau quay về nơi mà hai người trước kia sinh sống.
Mà một lần này rời đi…cũng rất có thể chính là kết thúc, mọi người vĩnh viễn không còn gặp mặt lại nhau một lần nào nữa.
Đối với việc hằng ngày cùng nhau vui vẻ làm nhiệm vụ…hai nàng đối với Tử Lam đương nhiên cũng có một chút xem như tỷ muội với nhau tình cảm.
Lúc này lại nghĩ đến chuyện Tử Lam tỷ tỷ sẽ rời đi Hắc Lân thành mà không còn quay lại một lần nào nữa…hai thiếu nữ này trong nội tâm nhất thời có chút thương cảm cùng bi thương.
Một phần bên trong cũng là lo lắng cho Tử Lam tương lai.
Bởi vì các nàng nội tâm phần nào cũng đã đoán được, nữ nhân này rồi sẽ đối mặt với khó khăn cùng trắc trở lớn lao đến như thế nào.
Nàng võ công cao cường, cùng với thông minh tài trí không giả…
Nhưng khi phải đối mặt với những cái kia quyền thế cùng lợi ích các đại gia tộc tranh đấu, như vậy bản thân Tử Lam nàng cũng chỉ là một chiếc lá cô đơn nhỏ yếu…bơ vơ bên trong đại dương bao la mà thôi.
Nhất là Tử Lam còn phải bận bịu vì tên kia phế vật Lục Triển Nguyên…người mà đáng ra nên phải đứng lên bảo vệ cho nàng ta trong lúc này!
“…”
Cảm nhận được hai thiếu nữ tinh thần trong nháy mắt sa sút đi rất nhiều, Tử Lam mặc dù rất muốn nói lời tốt đẹp để động viên cùng an ủi lấy các nàng.
Nhưng cuối cùng nàng lại khẽ thở dài, nghiêm túc mà nói:
“Có lỗi với mọi người…ta thời gian lưu lại nơi này đã không còn nhiều, thật sự không thể tận mắt chứng kiến Ngọc Hoa cùng các ngươi được như nguyện!”
Thay vì lưu lại cho các nàng một chút hi vọng cùng chờ mong…Tử Lam muốn dứt khoát nói ra sự thật tạo nên ưu thương này, nhưng như vậy về sau sẽ không chịu đến càng lớn hơn đau lòng.
Nàng cùng Lục Triển Nguyên đã đến rất gần thời gian mà năm xưa ước định…
Nàng cùng hắn cuối cùng cũng phải đối mặt với hiện thực, đối mặt với đủ loại giông tố tại phía trước!
Đó là hạnh phúc hay là tràn đầy bi kịch một tương lai…Tử Lam bản thân đương nhiên không thể nào biết rõ.
Nhưng nàng lại muốn tin tưởng một lần cuối cùng vào người mình yêu…muốn can đảm đi nếm thử cơ hội thay đổi số phận của cuộc đời mình!
Lần này quyết định rời đi Hắc Lân thành, nàng phải cùng những bằng hữu thân thiết nhất trong những năm qua tách biệt với nhau, mà có lẽ cũng sẽ là vĩnh viễn rời xa không bao giờ gặp lại!
Hắc Nham thành cách rất xa nơi này chỉ là thứ yếu…
Mà quan trọng hơn tất cả, Tử Lam biết mình lần này nếu đặt cược sai hi vọng, kết cục duy nhất cũng chỉ có thể tan biến trên thế gian này mà thôi!
Nàng từ đầu đã là một vật phẩm của Lục gia nắm trong tay…
Nếu đã quyết định mạo hiểm quay lại đương đầu tất cả, khi thất bại làm sao còn có cơ hội mà rời đi Hắc Nham thành một lần nữa cơ chứ?
Nếu Lục Triển Nguyên không vì nàng mà đứng ra bảo vệ…như vậy Lục gia làm sao lại buông tha cho nàng đâu?
Nghe nàng nói lời quyết tuyệt như vậy…Tô gia hai cái kia thiếu nữ cũng im lặng mà lâm vào trầm mặc thật lâu.
Sau đó một người bên trong mới chủ động tiến đến mà ôm lấy Tử Lam thật chặt, thần sắc bi thương than nhẹ:
“Chúng ta biết rõ tỷ có mơ ước cùng niềm tin của riêng mình.”
“Cho nên không một ai có tư cách ngăn cản, hay có thể khuyên ngăn tỷ lưu lại nơi này mà sinh sống đến trọn đời cả!”
“Hai chúng ta cũng chỉ có thể chúc tỷ đạt được như nguyện…bình an vượt qua được tất cả khó khăn cùng nguy hiểm tại phía trước!”