Làm sao Diệp Thượng Thư sẽ nhìn không ra Định Vương không muốn thấy mình, cũng không có ý tứ ở lại tiếp, chỉ đành phải đứng dậy cáo từ. Nhìn nam tử ôn văn nhĩ nhã (ôn tồn lễ độ, lịch sự tao nhã), nhưng khó nén nghiêm nghị uy nghi, ngồi ở bên cạnh Diệp Ly, ngoại trừ trên mặt che kín bằng mặt nạ bạc, nơi nào còn có bộ dáng bệnh tật tàn phế? Nếu là chân của Định Vương hoàn toàn hồi phục, Định Quốc Vương phủ một lần nữa quật khởi đã là chuyện chắc chắn. Chỉ hận mình ban đầu có mắt không tròng, thế nhưng bởi vì nguyên nhân Định Quốc Vương phủ bị Hoàng đế kiêng kỵ cùng với thân thể Định Vương mà xem nhẹ bọn họ, hôm nay hối hận thì đã muộn.
“Hoàng thượng vội vã triệu kiến chàng tiến cung như vậy có chuyện gì sao?” Để cho người ta đưa Diệp Thượng Thư và Diệp lão phu nhân đi ra ngoài, Diệp Ly mới xoay người hỏi.
Mặc Tu Nghiêu vuốt vuốt mi tâm, cau mày nói: “Hoàng thượng định gả một vị công chúa đi Bắc Nhung hòa thân.”
“Hòa thân?” Diệp Ly không khỏi nhớ tới cuộc hôn sự ô long năm ngoái cùng với Lăng Vân công chúa Tây Lăng kia, không hiểu được cau mày nói: “Hoàng thượng định đưa người nào đi đám hỏi?” Công chúa của Tiên đế đã xuất giá toàn bộ, mà trong số con gái của Mặc Cảnh Kỳ, số tuổi lớn nhất hình như là công chúa Trường Nhạc của Hoàng hậu, năm nay vừa mới tám tuổi.
Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Đương nhiên là ở quyền quý kinh thành hoặc là trong hoàng tộc chọn người. Cháu gái Hoa quốc công đã ở trong danh sách hàng ngũ đợi chọn.”
“Thiên Hương?” Diệp Ly cau mày, Bắc Nhung là vùng đất lạnh khủng khiếp. Hơn nữa ai cũng biết Hoàng đế chọn hiện tại hòa thân, là không muốn xuất thủ đối phó Lê Vương thôi, đợi đến chuyện Lê Vương qua, ai còn nhớ được có một nữ tử hòa thân tại Bắc Nhung phía xa kia? Vạn nhất lúc hai nước khai chiến, công chúa hòa thân chính là vật hy sinh thôi.
Mặc Tu Nghiêu nói: “Nàng cũng không cần lo lắng quá mức, thể diện Hoa quốc công và Hoàng hậu thì Hoàng thượng không thể không cho. Hơn nữa nếu quả thật cùng Bắc Nhung hòa thân mà nói. . ., khả năng cao nhất là sẽ chọn người trong hoàng tộc. Dù sao người Bắc Nhung cũng không phải là lừa gạt dễ như vậy.”
Diệp Ly gật đầu, có chút ngạc nhiên hỏi: “Chuyện hòa thân với Bắc Nhung như vậy, Hoàng thượng cần phải cố ý triệu kiến chàng tiến cung để thương nghị ư?”
Mặc Tu Nghiêu mép môi câu khởi một nụ cười giễu cợt, nói: “Thời điểm Công chúa xuất giá, Hoàng thượng hi vọng ta đại diện Đại Sở đi đưa hôn, hơn nữa thuận tiện tham gia Bắc Nhung Vương đại thọ sáu mươi vào tháng chín.” Định Quốc Vương gia tự mình đưa hôn, cái cách thức hòa thân này cũng có chút bất ngờ.
Diệp Ly cau mày suy tư, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói: “Hoàng thượng muốn điều chàng khỏi Đại Sở, tại sao?” Đô thành Bắc Nhung tại phía cực bắc, nếu như muốn trước đại thọ Bắc Nhung Vương tháng chín, nếu lấy hành trình của đội ngũ đưa hôn phải ở trung tuần tháng bảy sẽ lên đường. Cho dù hôn lễ xong xuôi liền nhanh chóng quất ngựa trở về, thì Mặc Tu Nghiêu trở lại kinh thành ít nhất cũng là tháng mười. Nói cách khác có thời gian gần ba tháng Mặc Tu Nghiêu không ở Đại Sở. Ba tháng có thể phát sinh bao nhiêu chuyện ai cũng không nghĩ tới.
Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Hoàng thượng những năm này đã làm nhiều việc chuẩn bị, trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là đoán không ra hắn muốn làm gì.” Người tâm tư thông minh không khó đoán, tâm tư ngu ngốc cũng không khó khăn đoán, hết lần này tới lần khác chính là loại đầu óc thiên mã hành không mới không dễ đoán. Cũng tỷ như Mặc Cảnh Lê, cho dù thông minh như Mặc Tu Nghiêu, Từ Thanh Trần cũng tuyệt đối không có nghĩ qua hắn sẽ khởi binh làm phản vào lúc đó. Bởi vì, bọn họ vô luận là ai cũng có thể nhìn ra căn bản không thể nào thành công. Trên thực tế, cho dù Mặc Cảnh Lê thật liên kết Nam Cương công phá Toái Tuyết Quan, Mặc Cảnh Lê cũng chiếm không được bao nhiêu tiện nghi. Chẳng qua là khổ dân chúng biên cảnh thôi. Mà thân là Hoàng đế, Mặc Cảnh Kỳ rốt cuộc lại có quan tâm nhiều đến dân chúng khó khăn ư?
“Vậy chàng đồng ý?” Diệp Ly hỏi.
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, lạnh nhạt cười nói: “Hoàng Mệnh khó trái.”
Diệp Ly bất đắc dĩ nhún vai, “Biết rồi, ta ở lại kinh thành.”
Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, cười nói: “Không, đến lúc đó nàng đi Vân Châu.”
Diệp Ly nhướng mày khó hiểu nhìn hắn, Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Định Vương cũng không phải là Hoàng đế, Định Quốc Vương phủ cũng không phải là hoàng cung, không cần có người trấn thủ. Mặc Cảnh Kỳ người này. . . Có đôi khi ép lại thích làm ra một chút thủ đoạn gây bất lợi cho người khác. Nàng đi Vân Châu thì ta mới yên tâm hơn một chút.” Định Quốc Vương phủ chân chính trọng yếu căn bản là không có ở tòa phủ đệ trong kinh thành này, mà là người ngồi trong phủ đệ này. Cho dù Định Quốc Vương phủ bị san thành bình địa, chỉ cần chủ nhân Định Quốc Vương phủ còn thì Định Quốc Vương phủ vẫn còn.
Diệp Ly lắc đầu nói: “Chuyện đó càng không được. Ta đi Vân Châu chẳng phải là để cho ông ngoại bọn họ lâm vào hiểm cảnh. Chàng cũng đừng nói với ta cái gì Mặc Cảnh Kỳ sẽ không động thủ với Vân Châu. Nếu bọn hắn đã dám động thủ Định Vương Phủ thì sao sẽ kiêng kỵ Từ gia? Huống chi, đối thủ của Định Vương Phủ cũng không chỉ là một vị ở trong cung kia.”
Mặc Tu Nghiêu lặng yên nhìn Diệp Ly, một lúc lâu mới thở dài nói: “A Ly, ta luôn không cách nào mang lại cho nàng một cuộc sống bình tĩnh an bình.”
Diệp Ly cười khẽ một tiếng, “Bình tĩnh an bình dĩ nhiên có thể. Chàng có thể tìm một chỗ không ai biết đến giấu ta đi, nhưng ta không thích như vậy, chàng hiểu chưa? Giống như là hành trình đi Nam Cương lần này, cũng không nhất thiết phải là ta, có thể phái người đi, thậm chí không có ai đi, đại ca cũng sẽ không có chuyện gì. Cho dù ta tạm thời không thể đi ra, hiện tại, trước mắt cũng có thể tùy tiện tìm một chỗ ẩn cư một thời gian ngắn. Là ta tự mình muốn đi ra ngoài cho nên mới đi, hơn nữa ta cảm thấy được ta thích cuộc sống phía ngoài hơn.” Ở bên ngoài cho dù gặp nguy hiểm, ít nhất cũng là mục tiêu minh xác (rõ ràng), bạn thù rõ ràng. Trở lại kinh thành vừa nghĩ tới lại muốn đối mặt những thứ ngươi tới ta đi trên mặt cười nói nhẹ lời, sau lưng lại sử dụng ngáng chân thọc đao kia, Diệp Ly đã cảm thấy từng đợt nhức đầu. Không phải là không biết, mà không thích.
“Ta cũng vậy, cảm thấy A Ly lúc ở bên ngoài càng thêm. . . Làm cho người ta kinh diễm hơn đấy.” Mặc Tu Nghiêu thấp giọng cười nói. Ở kinh thành, A Ly ở trước mặt người khác luôn là Vương phi đạt tiêu chuẩn, mang theo mỉm cười thản nhiên, dịu dàng mà ưu nhã, giống như chính là một người xuất thân thư hương thế gia. Mặc Tu Nghiêu vĩnh viễn cũng sẽ không nói cho người khác biết, trong nháy mắt dưới thành Vĩnh Lâm hắn bắn ra mũi tên kia, thấy cô gái trước mắt một thân áo đen không khác Hắc Vân kỵ nhiều lắm, giữa lúc ngoái đầu nhìn lại đó, khí thế trong trẻo lạnh lùng mà ngạo nghễ cùng với ánh sao quang chói mắt trong con ngươi kia. Một khắc kia để cho hắn biết rõ, Vương phi của hắn cũng không phải là cái nữ tử uyển chuyển hàm xúc chong đèn đọc sách từ trước đến nay kia, càng là bóng hình xinh đẹp trên chiến trường tung hoành bễ nghễ lỗi lạc này. Mặc Tu Nghiêu đột nhiên nhớ lại rất nhiều năm trước hắn làm trò trước mặt phụ vương, huynh trưởng ưng thuận thề nguyện——”Thê tử Mặc Tu Nghiêu ta phải như Khinh Vân Quận chúa tổ tiên, theo ta chinh chiến tứ phương, quét ngang thiên hạ, hai tay sóng vai cùng nhìn vạn dặm giang sơn.” Mũi tên kia, Mặc Tu Nghiêu cảm thấy bắn đi ra có lẽ không chỉ là cứu A Ly, có lẽ còn có tim của hắn.
Diệp Ly ngọc nhan choáng váng, kể từ sau khi gặp nhau ở thành Vĩnh Lâm, lúc nàng và Mặc Tu Nghiêu chung đụng luôn luôn có mấy phần cổ quái. Bình thường thời điểm có việc thật cũng không có suy nghĩ nhiều, nhưng một khi an tĩnh lại, giải quyết xong mọi chuyện, luôn là làm cho nàng có chút không được tự nhiên. Nàng cũng không phải là cái đầu gỗ không hiểu phong tình gì, kể từ sau khi ôm hôn ở bên ngoài Toái Tuyết Quan, tự nhiên cũng hiểu giữa hai người không bao giờ. . . còn là tình cảm bằng hữu như trước nữa. Chẳng qua lúc đối mặt với Mặc Tu Nghiêu, thế nhưng luôn không thể nào lấy ra cái loại nói lời yêu thương thoải mái ở kiếp trước kia. . .. Loại cảm xúc giống như không cách nào khống chế này làm cho nàng đối với Mặc Tu Nghiêu cũng sinh ra mấy phần ý nghĩ buồn bực. Mặc Tu Nghiêu tựa hồ rất rõ ràng tâm tình của nàng như vậy, cũng không quá đáng trêu chọc nàng. Nhưng lúc hai người ở cùng nhau luôn có nhiều thêm mấy phần thân mật ôn nhu hơn trước.
“Thanh Loan và Thanh Ngọc thế nào? Có thể để các nàng ấy đi ra không?” Diệp Ly quay đầu đi, thấp giọng hỏi.
Mặc Tu Nghiêu cười nhạt, “Vốn không có gì, không để cho các nàng đi ra ngoài cũng là vì an toàn của các nàng. Hiện nay nàng đã an toàn trở lại dĩ nhiên là không có chuyện gì. Lát nữa lại để cho các nàng đi ra ngoài là được.”
Trở lại trong viện mình, thần sắc Thanh Loan và Thanh Ngọc quả nhiên rất tốt, xem ra một hai tháng này cũng không có người làm khó các nàng. Thanh Hà và Thanh Sương cũng vây bắt Diệp Ly bận rộn không ngừng, lại là thuốc bổ, lại là bộ đồ mới, giống như nàng ở bên ngoài bị thiên đại khổ nạn vậy. Diệp Ly bất đắc dĩ, chỉ đành phải tùy ý mấy nha đầu bận rộn không ngừng. Đợi đến các nàng hơi chút yên tĩnh một chút mới cho Thanh Hà, Thanh Sương lui ra, chỉ để lại Thanh Ngọc vàThanh Loan ở trước mặt.
“Nô tỳ thất trách, xin Vương phi trách phạt.” Trong phòng trầm tĩnh lại, Thanh Ngọc Thanh Loan song song quỳ xuống đất, nói.
Diệp Ly nhíu mày, nhìn hai người nói: “Hai tháng này các ngươi có tốt không?”
Thanh Ngọc, Thanh Loan cũng không nhịn được gạt lệ, Thanh Loan gật đầu lia lịa, nói: “Tụi nô tỳ hết thảy mạnh khỏe, chỉ vô cùng lo lắng cho Vương phi. . . Vạn nhất Vương phi đã xảy ra chuyện gì thì tụi nô tỳ muôn lần chết cũng không có mặt mũi gặp lại lão thái gia và đại lão gia.”
Nhìn đầu lông mày của hai người rõ ràng vui sướng và buông lỏng, Diệp Ly cũng hiểu trong hai tháng này hai nha đầu này chỉ sợ bị kiểm soát kỹ, than nhẹ một tiếng, nói: “Các ngươi rốt cuộc giấu diếm chuyện gì? Tính tình Vương gia, ta hiểu, các ngươi là người của ta, nếu như không phải thật che giấu chuyện gì, hai tháng này hắn tuyệt sẽ không giam lỏng các ngươi. Có phải bất tiện khi nói với Vương gia, hay là ngay cả ta cũng không thể nói?”
Hai người không khỏi nhìn đối phương một cái, nhìn Diệp Ly, trong mắt có chút do dự. Diệp Ly cũng không thúc giục, chẳng qua là nhàn nhạt nhìn các nàng. Thật lâu, Thanh Ngọc mới nhìn Diệp Ly, rốt cục giống như hạ quyết tâm, nói: “Tụi nô tỳ. . . Quả thật không làm tròn bổn phận. Thật ra thì. . . trước lúc cung Dao Hoa đại hỏa, nô tỳ đã rời khỏi. Sau đó,Thanh Loan vì cứu nô tỳ cũng rời đi. Cho nên, sau khi cung Dao Hoa cháy, ám vệ mới tìm không được chúng nô tỳ.”
Diệp Ly gật đầu, “Như vậy. . . Các ngươi đi nơi nào?”
“Nô tỳ thấy một người, cho nên đi theo xem.” Thanh Ngọc thấp giọng nói.
“Nô tỳ là nghe được tiếng kêu sợ hãi của Thanh Ngọc mới cùng tới.” Thanh Loan nói tiếp.
Diệp Ly cau mày, “Ngươi nhìn thấy người nào?”
Thanh Ngọc thấp giọng nói: “Tô Túy Điệp, còn có. . . Vương gia.”
“Tô Túy Điệp và Vương gia?” Diệp Ly kinh ngạc trừng mắt nhìn, “Ngươi là nói ngươi ở trong cung thấy Tô Túy Điệp và Vương gia ở chung một chỗ, cho nên mới cùng đi tới? Ngươi xác định ngươi thấy được chính là Tô Túy Điệp?”
Thanh Ngọc cúi đầu suy nghĩ một chút nói: “Nô tỳ thấy lúc Vương gia và Vương phi đám cưới, người ta đưa tới Sở Kinh Quốc Sắc Mưu Đồ kia, ít nhất có bảy tám phần tương tự nữ tử vẽ trên đó. Người lớn lên xinh đẹp như vậy cho dù là trong cung cũng không nhiều lắm. Còn có Vương gia. . . Vương gia cho nên nô tỳ mới. . .. . .”
Diệp Ly khẽ gật đầu, coi như là hiểu tại sao hai người nha đầu này vẫn không chịu nói thật với Mặc Tu Nghiêu, “Cho nên, các ngươi thấy Vương gia cùng với một nữ tử giống Tô Túy Điệp ở trong cung gặp gỡ, mà vừa lúc cung Dao Hoa cháy ta lại mất tích, cho nên mới cố ý giấu diếm không chịu nói thật với hắn .”
Thanh Ngọc cắn môi gật đầu.
Diệp Ly suy nghĩ một chút hỏi: “Vậy các ngươi có nghĩ tới hay không. . . nếu như lúc ấy hai chân Vương gia không tiện muốn cùng một nữ tử trong cung gặp gỡ có thể hay không quá làm người khác chú ý? Lấy võ công của Vương gia hẳn là cũng không thể để cho ngươi tiến lại quá gần, nếu như không có tới gần, ngươi vẫn như thế nào khẳng định người ngươi thấy được nhất định là Tô Túy Điệp cùng với Vương gia?”
Thanh Ngọc nói: “Nữ tử kia có phải Tô Túy Điệp hay không nô tỳ quả thật không dám khẳng định. Nhưng giọng nói của nam tử kia tuyệt đối là Vương gia .”
Diệp Ly cau mày, thính lực của Thanh Ngọc là nàng biết, Thanh Ngọc từ nhỏ thính lực vô cùng tốt, thậm chí so với Thanh Loan tập võ từ thuở nhỏ còn tốt hơn. Thanh âm chỉ cần nghe qua một lần nàng cũng sẽ không quên mất, huống chi đi theo bên người nàng, có thể nói là ngày ngày nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu.
“Như vậy Thanh Loan thì sao?”
“Nô tỳ nghe được tiếng kêu sợ hãi của Thanh Ngọc, mặc dù Thanh Ngọc sẽ dùng độc nhưng cũng không có võ công cho nên nô tỳ lập tức chạy đi qua. Nhưng vừa thấy bóng lưng Thanh Ngọc liền hôn mê bất tỉnh.”
Thanh Ngọc cau mày nói: “Nô tỳ thấy là Vương gia quả thật sợ hết hồn, sau đó bị đánh ngất xỉu. Nhưng. . . Chẳng qua là âm thanh quá nhỏ căn bản không thể nào kinh động Thanh Loan.”
Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Hai tháng này các ngươi cũng cực khổ, nói một chút xem các ngươi nghĩ thế nào?”
Hai người không khỏi nhìn một chút đối phương, Thanh Loan lại cẩn thận dò xét Diệp Ly một cái, mới nói: “Nô tỳ. . . Nô tỳ thật là không nghĩ đến. . .. . .”
Thanh Ngọc nói: “Nô tỳ lúc ấy hoài nghi. . . Vương gia cùng người khác. . . Sau đó lại nghe nói Vương phi mất tích, cho nên. . .. . .”
Diệp Ly cười nói: “Cho nên ngươi hoài nghi Vương gia và người khác hợp mưu hại ta?”
Thanh Ngọc đỏ mặt lên, Thanh Loan trợn to hai mắt nhìn Thanh Ngọc, một bộ dáng bị kinh sợ.
Diệp Ly hiểu bọn họ nói là chân thật, dù sao hai tháng này Thanh Loan và Thanh Ngọc cũng là tách ra ở, căn bản không có cơ hội gặp mặt. Ám vệ cũng từ các chỗ khác nhau tìm được các nàng , trừ phi ở trước lúc ám vệ tìm được các nàng liền thống nhất tốt lời khai, nếu không lời của hai người cũng không sao có thể trùng được. Hai tháng này, Thanh Loan vô cùng an tĩnh, chỉ là vừa lúc mới nhốt thì ngày ngày đều khóc. Thì ngược lại Thanh Ngọc luôn luôn văn tĩnh, lại luôn cố gắng chạy trốn, hơn nữa đối với người Vương Phủ mang theo địch ý. Nếu như nói là bởi vì Thanh Ngọc nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu, mà Thanh Loan không nhìn thấy, thì lời của các nàng nói cũng không thể thông suốt như vậy.
Suy nghĩ một chút, Diệp Ly gật đầu nói: “Ta hiểu được. Thanh Ngọc, chuyện này sau này không nên nhắc lại. Ta tin tưởng Vương gia, hiểu không?”
Thanh Ngọc khẽ cau mày, còn muốn nói gì.
Diệp Ly thản nhiên nói: “Có đôi khi lỗ tai nghe được cũng không nhất định là chân thật . Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu quả thật chính là Vương gia, lấy tâm tư kín đáo của hắn, trong ngày hôm ấy, biết ta tiến cung mà còn ở trong cung xuất hiện sao? Một điều khác là, còn có một sơ hở lớn nhất, chính là các ngươi cũng còn sống. Ngươi bởi vì phát hiện Vương gia mới bị đánh ngất xỉu rồi, như vậy. . . Thanh Loan còn chưa tính, tại sao ngươi đến bây giờ còn bình an vô sự? Nơi này là Định Quốc Vương phủ, nếu như Vương gia muốn giết người diệt khẩu, đừng nói là các ngươi, coi như là Vương phi ta đây cũng trốn không thoát, ngươi hiểu chưa?”
Sắc mặt Thanh Ngọc trắng nhợt, “Vương phi có ý tứ là nói. . .. . .”
Thanh Loan không giải thích được, nói: “Nếu như đối phương muốn khích bác ly gián mà nói. . ., hắn biết Vương Phi ở trong đại hỏa căn bản không có chuyện gì sao?”
Diệp Ly gật đầu cười nói: “Rất có thể. Có điều nếu như ta thật đã xảy ra chuyện gì mà Vương gia biết các ngươi đúng là vô tội tự nhiên sẽ thả ngươi ra. Thanh Ngọc sau khi rời khỏi đây biết làm cái gì chứ?”
Thanh Ngọc kiên định nói: “Tự nhiên là đem chuyện này bẩm báo lão thái gia và đại lão gia, đại công tử, vì tiểu thư lấy lại công đạo!”
Thanh Loan cả kinh kêu lên: “Đối phương muốn khích bác quan hệ của Định Quốc Vương phủ cùng với Từ gia?”
Diệp Ly chống cái trán, nói: “Rốt cuộc là muốn khích bác quan hệ của ta và Vương gia hay là khích bác quan hệ của Định Vương Phủ và Từ gia, thì cũng sẽ phải nhìn có biết hay không chuyện cung Dao Hoa hoả hoạn. Thật ra thì tất cả cũng giống nhau, nếu như quan hệ của ta và Vương gia tan vỡ mà nói. . ., quan hệ của Định Vương Phủ và Từ gia sao còn tốt lành được đây?”
Thanh Ngọc tái nhợt, nghiêm mặt nói: “Nô tỳ. . . Nô tỳ hoài nghi Vương gia. . . Có phải là chuyện sai lầm rồi hay không?” Nhưng nàng trăm mối vẫn không hiểu, chính là người kia rốt cuộc là người nào, nàng tin tưởng lỗ tai hơn cả mắt của mình.
“Không ngại, may là Vương gia cũng hoài nghi các ngươi biết chuyện tình nguy hiểm gì rồi cho nên mới giam lỏng các ngươi. Hiện tại cũng không còn tạo thành hậu quả gì không tốt. Về phần ngươi nói cái Vương gia kia. . . Lát nữa ta sẽ điều tra thêm là chuyện gì xảy ra.” Diệp Ly cười yếu ớt nói, trong mắt hiện lên một tia ba quang trong trẻo lạnh lùng. Quả nhiên là vừa mới trở lại kinh thành, thị thị phi phi liền không dứt. Như vậy hãy làm cho nàng nhìn xem trong kinh thành có phải hay không còn có Tô Túy Điệp và Mặc Tu Nghiêu thứ hai đi.
Thanh Ngọc nghiêm túc gật đầu, nói: “Nô tỳ cũng muốn biết rốt cuộc là người nào lại có thể lừa gạt được lỗ tai của nô tỳ.”
Diệp Ly cười nhạt, tận mắt nhìn thấy cũng có thể gạt người huống chi là lỗ tai nghe được. Nhưng. . . Nàng cũng muốn biết là ai, không ngờ thật hiểu rõ nàng và người bên cạnh nàng.